Vô Địch Tiên Triều

Chương 17: Nỏ thần đấu với nỏ thần






“Đại nhân” Sau khi vị Thiên Nhân Tướng Tây Sơn bị chém giết, hàng loạt binh lính dưới quyền chỉ huy của ông ta khóc rống, nước mắt như vỡ đê tràn ra, ngửa mặt lên trời kêu gào.

“Ta phải giết ngươi” Binh sĩ nước mắt chảy dài nhìn chằm chằm Thiên Nhân Tướng phe địch rống to.

“Lũ cẩu Tây Sơn ngu ngốc” Thiên Nhân Tướng Đại Lê khinh thường nói, binh lính Đại Lê thoáng chốc bao phủ ông ta lại, không để cho binh lính Tây Sơn có cơ hội tấn công.

“Không được chạy, ngươi có giỏi thì đứng lại” Binh lính Tây Sơn đỏ mắt, nhìn Thiên Nhân Tướng phe địch bị bao phủ dần dần biến mất, không có cách nào khác đành gầm thét bất lực.

Người khổng lồ Đại Lê xuất hiện, nhấc lên một đợt máu tanh, đại đao ngang dọc chiến trường, vô số binh sĩ Tây Sơn bỏ mạng, không một người nào có thể ngăn cản.

“Trúng đòn” Một bộ binh Tây Sơn may mắn đâm lén được vào người của người khổng lồ Đại Lê, máu tươi từ lưỡi kiếm úa ra, nhưng chỉ khiến người khổng lồ nhíu mày, khuôn mặt biến thành dữ tợn, vung đại đao chém đứt đôi nửa người bộ binh từ phía đầu xuống.

Thiên Nhân Tướng phe địch trông người khổng lồ càn quét quân địch, hài lòng gật đầu, bản thân thì lui vào sâu bên trong xem xét tình hình.

“Cút” Trịnh Đông Lân trường thương quét một vòng kinh thiên, xé rách thân thể người khổng lồ, lại quét thương thứ hai, người khổng lồ chết hàng loạt.

“Người khổng lồ để ta lo, các ngươi phá ụ lũy Đại Lê” Trịnh Đông Lân quát, cưỡi Thanh Ngưu xông vào người khổng lồ Đại Lê.

“Phá ụ lũy” Thiên Nhân Tướng Đình Phùng hô, các bộ binh khác cầm vũ khí xông tới ụ lũy được dựng từ khiên của binh sĩ địch.


“Né sang một bên” Lý Tín lúc này chạy tới hô, cả người từ trên trời nhảy xuống, hai tay nắm hai thanh đại chùy, dựa vào thêm sức nặng toàn thân, giáng xuống ụ lũy một đòn trời giáng.

“Rầm” Dư uy của đòn đánh mạnh tới nổi đất đá rung chuyển, các kỵ binh gần kề, không kể là địch ta đều phải mất thăng bằng, một số bộ binh yếu một chút đều ngã quỵ.

Sau một đòn trời giáng, ụ lũy vỡ nát, người bên dưới cũng không tránh khỏi số phận, biến thành một bãi thịt nhầy nhụa.

“Thật đã khát” Lý Tín liếm môi, hai thanh đại chùy dính đầy máu tươi múa máy, ưỡn ngực nghiêng cổ.

“A” Một số binh sĩ Đại Lê sợ hãi, kém chút tè ra quần, hai chân run rẩy, không cách nào đứng vững vàng.

“Chiu” Mũi tên từ phía sâu bên trong bản doanh địch bắn tới, Lý Tin trợn mắt, vung đại chùy chống đỡ, nhưng tên quá nhanh, trước khi nó kịp đỡ đã xuyên thủng một bên chân.

Lý Tín đau đớn, càng thêm đỏ mắt, tức giận gầm thét, nó muốn tìm ra kẻ nào làm tổn thương nó, nó nhất định phải giết kẻ đó bằng được.

Sâu bên trong quân Đại Lê, một tên thiếu niên, nhắm một mắt kéo cung, là kẻ vừa gây tổn thương cho Lý Tín.

Người này là một trong những đời tuổi trẻ của Đại Lê, một trong Thập Cung Bắc Phương, Ngao Kiều.

Ngao Kiều bình tĩnh lắp tên, không nghĩ Lý Tín có thể tránh được tên của nó, mục tiêu ban đầu của nó là đầu của Lý Tín, không ngờ Lý Tín kịp phản ứng, tên chỉ có thể trúng chân trái.

“Chiu” Ngao Kiều buông tay, mũi tên xé gió bắn tới Lý Tín, Lý Tín trong mắt hơi có vẻ sợ sệt, nhanh chóng quay người bỏ chạy.

“Chạy đi đâu” Ngao Kiều xem thường, mũi tên của nó là bắn không lưu người, chỉ cần bị nó nhắm nhất định không thể chạy trốn.

Chợt Ngao Kiều sửng sốt, mũi tên của nó bị một kẻ khác chặn lại, là một thiếu niên mặc đồ đen dùng trường kiếm chặn lại.

“Có sao không ?” Tô Đông Lưu hỏi, nó thấy chân Lý Tín cắm một mũi tên, máu tươi còn không ngừng chảy.

Lý Tín cắn chặt răng không nói, nó căm hận nhìn phương hướng Ngao Kiều, cuộc đời nó sợ nhất cung thủ, nó kém ở phương diện linh hoạt, vì vậy không thể đối mặt với cung thủ, nhất là một trong Thập Cung Bắc Phương nổi danh như vậy.

“Tên đó ở rất xa nơi này, muốn giết được hắn phải xông vào bên trong” Tô Đông Lưu nói.

“Giết” Lý Tín phẫn nộ nói, nó dường như không cảm thấy đau đớn từ chân trái truyền tới.

“Một mình ngươi tự tiện xông vào quân địch chỉ là ngu dốt, bọn hắn có bộ binh làm nhiệm vụ phòng thủ, coi như ngươi đánh vỡ được tầng tầng phòng thủ, thì lúc đó tên kia cũng đủ thời gian giết ngươi” Tô Đông Lưu lạnh nhạt nói.

“Ta phải làm sao ?” Lý Tin ngơ ngẩn hỏi.

“Đợi” Tô Đông Lưu nói.

“Binh sĩ, lập thế trận Nỏ Thần” Đáp lại lời của Tô Đông Lưu, lúc này Thiên Nhân Tướng Đình Phùng quát, các kỵ binh ngay ngắn xếp thành một đường thẳng, mỗi người trong tay nắm một thanh trường thương sắc nhọn.


Một ngàn binh sĩ lấy mình hóa thành mũi tên, xông thẳng vào thế trận phòng thủ của binh địch, mũi tên hình người không gì không xuyên phá, thế trận phòng thủ bằng khiên của Đại Lê như tờ giấy trắng bị chọc thủng, tan đàn xẻ nghé.

“Tốt lắm” Lý Tín đại hỉ khen.

“Cung thủ vào vị trí” Ngao Kiều lúc này quát.

Phía sau, hai ngàn người bước ra, mỗi người đều là cung thủ, đồng thời giương cung hướng lên.

“Chiến thuật Nỏ Thần” Ngao Kiều vung tay quát to :”TẤN CÔNG”.

Hai ngàn cung thủ kéo dây cung, vô số mũi tên bay ngập trời hướng tới binh lính Tây Sơn.

Hai bên đều cùng một cái tên Nỏ Thần, nhưng Nỏ Thần của Tây Sơn là dùng kỵ binh làm lực lượng tấn công, Đại Lê Nỏ Thần lại là cung thủ làm lực lượng nòng cốt.

Mỗi một người bị Nỏ Thần Tây Sơn giết chết, thì bên kia Nỏ Thần Đại Lê giết cũng không thua kém, thậm chí là nhiều hơn.

“A” Mũi tên xuyên thủng giáp vô số binh sĩ, một số người như hóa thành con nhím, toàn thân bị cắm đầy tên.

“Giữ vững thế trận” Đình Phùng càng xem càng thấy không ổn, nhưng phải giữ cho binh lính của nó đội hình ổn định, vì nếu lúc này Nỏ Thần vỡ tan, chắc chắn bên nó sẽ nhận hậu quả thảm thiết không tưởng.

“Chiu” Một cung thủ bên Đại Lê bỗng bị một mũi tên từ xa nhắm tới, không thấy rõ cái gì tiến tới đầu óc đã vỡ tung.

“Bên phe Tây Sơn có cung thủ tấn công” Ngao Kiều chân mày hơi nhấc nói.

“Các ngươi còn cái gì không tấn công bọn hắn ?” Lương nhìn cung thủ bên mình không phát động tấn công, bộ binh đã tổn thất trầm trọng, bọn nó còn đợi điều gì không phát động công kích.

“Đại nhân, tại sao ngươi chưa cho phép cung thủ tấn công” Một vị tướng quân Tây Sơn không nhịn được nói.

“Giữ gìn cung tên, hiện tại chưa phải lúc” Vương Bí xem xét tình hình, lắc đầu nói, đối với nó, đây là cuộc chiến trường kỳ, lúc này hao hết cung tên không phải là lựa chọn tốt, quân nó số lượng nhiều hơn Đại Lê, nhưng hầu hết lại là nông phu, cứ để bọn nông phu làm pháo hôi nhằm giảm bớt cung tên địch.

Tướng quân Tây Sơn không nói gì nữa, nó biết mục đích của Vương Bí là để nông phu làm khiên thịt, hấp thu đòn tấn công của địch.

“Các ngươi” Lương tức giận, đã người khác không động thủ, nó sẽ tự thân động thủ, mũi tên liên tục từ nó bắn ra.

“Lợi hại” Ngao Kiều con mắt kinh ngạc, mỗi mũi tên của Lương bắn ra, đều giết chết một cung thủ bên nó.

“Mặc kệ nó, các ngươi tiếp tục bắn” Ngao Kiều thấy cung thủ bên nó bắt đầu nhắm vào Lương đáp trả liền hô to, nó biết trong hai ngàn người dưới trướng nó không có một ai đủ năng lực từ đây bắn tới được Lương, vì vậy, nó sẽ đích thân động thủ.

“Xem tên” Ngao Kiều kéo cung dây tên, buông tay, mũi tên xé gió xuyên qua một nửa sa trường nhắm tới Lương.


Lương kéo tên, mũi tên từ nó bắn ra không ngờ lại bắn trúng mũi tên từ Ngao Kiều, nhưng mũi tên của Ngao Kiều không vì vậy dừng lại, nó chẻ đôi mũi tên Lương, tiếp tục nhắm thẳng vào Lương.

“Là một kẻ lợi hại” Lương từ bên hông nhanh chóng móc ra thanh chủy thủ, chủy thủ đưa ra trước người đỡ, “keng” một tiếng to, tay nó truyền tới một cỗ cự lực đẩy lui nó về sau, chấn kinh nhìn hướng Ngao Kiều.

“Không chết” Ngao Kiều khó chịu, không nghĩ hôm nay có tới hai tên tiểu tử tránh thoát được tên của nó mà không chết.

Lương không bị Ngao Kiều gây kinh sợ quá lâu, tự thân móc tên ra từ túi đựng phía sau, lắp tên lên dây cung nhắm hướng Ngao Kiều trở lại.

Ngao Kiều kéo tên bắn trả, hai bên cung thủ đối chiến, nhất thời không có cách nào phân ra thắng thua trong thời gian ngắn, vì vậy, bên Tây Sơn có một chút thời gian thở gấp.

“Thừa lúc xông lên” Tây Sơn sĩ khí dâng cao hô to, Nỏ Thần xuyên thủ tầng tầng phòng thủ của địch.

Trịnh Đông Lân cưỡi Thanh Ngưu, một thương quét ngang dọc chiến trường, nó lúc này con mắt nhắm tới Ngao Kiều, trong nội tâm kiên định, người này nhất định phải chết.

Lúc này, Ngao Kiều quả thật là sự uy hiếp quá lớn với quân Tây Sơn, nếu để cho nó rãnh rỗi trở lại, quân Tây Sơn nhất định sẽ gặp phiền toái lớn.

“A” Người khổng lồ Đại Lê lần này cảnh giới đạt tới Tứ Đẳng Chi, một búa đập xuống Trịnh Đông Lân.

Trịnh Đông Lân đưa Bá Vương Thương đón đỡ, từ phía trên truyền tới lực lượng làm cho Thanh Ngưu chựng về sau một ít.

Thanh Ngưu tức giận, chân trâu đạp sụp xuống đất, sừng trâu húc vào người khổng lồ, người khổng lồ bị sừng trâu Thanh Ngưu đâm thủng giáp bảo vệ.

Người khổng lồ lảo đảo lui lại về sau, một tay bụm vết thương, tay còn lại vung búa, Trịnh Đông Lân nhẹ nhàng một chưởng tung ra, chân khí hình rồng cắn nát đầu người khổng lồ.

“Sắp tới vị trí cung thủ phe địch rồi” Đình Phùng thấy vậy vung tay hô hào.

Đúng là chỉ còn cách vị trí Ngao Kiều không bao xa, chỉ cần thêm một đợt tấn công nữa sẽ thành công tiến tới.

“Được lắm” Đình Phùng nhìn bọn người Trịnh Đông Lân gật đầu, lần này Tây Sơn xuất hiện báu vật, nếu sau cuộc chiến thủ thành này bọn nó không chết đi, có lẽ sẽ trở thành người khiến địch quốc phải sợ hãi khi nhắc tới.