Vô Địch Tiên Triều

Chương 32: Phản phục kích






Lúc này bên ngoài, cách xa chiến trường một đoạn có một đội quân năm ngàn người do một Ngũ Thiên Tướng chỉ huy lén lút tiến tới doanh trại quân Tây Sơn nơi Vương Bí chỉ huy.

“Nhanh lên” Ngũ Thiên Tướng cưỡi kỵ mã đi đầu quát to.

Trong lòng nó cảm thấy thuận lợi lạ thường, quân Tây Sơn hoàn toàn không phát hiện được hành động của bọn nó, có lẽ Vương Bí chỉ là hư danh mà thôi.

“Đại nhân, lần này chúng ta sẽ lập được đại công” Một binh sĩ phía sau nói.

“Đợi thành công đã rồi nói” Ngũ Thiên Tướng bình thản nói, nhưng thâm tâm nó nghe binh sĩ nói không khỏi lâng lâng.

Nếu tập kích được doanh trại của quân Tây Sơn, giết được Vương Bí đó chính là đại công.

“Lên” Toàn quân năm ngàn người hô.

“Xông vào” Ngũ Thiên Tướng thấy đã tới gần doanh trại, quân Tây Sơn còn đang dồn hết lực lượng kéo lên phía trên đánh với quân Đại Lê, hoàn toàn không phát hiện ra bọn nó.

Năm ngàn binh sĩ như hổ đói được Ngũ Thiên Tướng dẫn dắt điên cuồng xông vào quân doanh, kéo nát toàn bộ lều trại được dựng.

“Làm sao không có ai ở đây, Vương Bí ở đâu ?” Ngũ Thiên Tướng cảm thấy có gì đó cực kỳ không ổn xảy ra, tại sao quân Tây Sơn lại không một ai phát hiện ra kế sách nó, tại sao trong lều trại không có ai, Vương Bí ở đâu.

“Không có ai” Quân Đại Lê hô to, khuôn mặt hoang mang nói.

Năm ngàn binh sĩ bởi vì vậy trong lòng dâng lên một cỗ hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu trong quân còn có binh sĩ Tây Sơn cố gắng phản kháng liều mạng, nó sẽ gật đầu chấp nhận, nhưng không có một người lại là hoàn toàn ngược lại.


“Phạch” Tiếng quạt lông từ phía trên đầu vang lên, Ngũ Thiên Tướng trừng mắt nhìn lên dãy núi phía trên đầu doanh trại, nơi đó đứng một người, không phải ai khác mà là Vương Bí.

“Lần này người bị phục kích là các ngươi chứ không phải ta” Vương Bí mỉm cười nói.

Một vạn binh lính Tây Sơn lúc này xuất đầu lộ diện, đại kỳ quân Tây Sơn bị gió thổi bay phấp phới, hùng vĩ cực độ.

“Làm sao bây giờ ?” Năm ngàn quân phục kích Đại Lê hoảng hốt, nhân mã rối loạn một đoàn, một nửa muốn liều chết, một nửa muốn chạy trốn.

“Không hổ là binh pháp tôn tử Vương Bí” Ngũ Thiên Tướng trầm giọng nhìn Vương Bí nói.

“Không dám nhận, lần này may mắn nhờ có Vương Bôn Đại Tướng Quân” Vương Bí cười nhạt nói, quạt lông chậm rãi lắc lư.

“Vương Bôn” Ngũ Thiên Tướng chấn động, theo ánh mắt của nó có thể thấy một bóng người cưỡi ngựa vĩ đại đứng kế bên Vương Bí, ánh mắt ông ta như lợi kiếm xuyên thủng người nó.

“Liều chết, giết chết Vương Bí, mang thủ cấp trở về” Ngũ Thiên Tướng hạ quyết tâm quát to.

Hiện tại chạy trốn có nguy cơ cực lớn thất bại, cho dù chạy trốn trở về được thì quân của nó cũng sẽ tổn thất hầu như toàn bộ số quân, nhưng nếu hiện tại giết được Vương Bí, đó chính là lập đại công chuộc tội.

“Ô” Năm ngàn quân Đại Lê ngựa “hí” to, nhấc chân lên cao, toàn quân nắm binh khí xông lên.

“Cung thủ” Vương Bí búng ngón tay nói.

“Có mặt” Một vạn quân Tây Sơn mai phục có gần năm ngàn là cung thủ, bọn họ đều là tinh nhuệ bên trong.

“Tấn công” Vương Bí đưa quạt lông vũ ra lệnh.

Gần năm ngàn cung thủ đồng thời bắn tên biến bầu trời ngập trong cơn mưa tên, binh sĩ Đại Lê thảm thiết trúng độc thủ, người ngựa ngã xuống đếm không xuể.

Hiện tại bọn nó là lấy một người một người làm lớp khiên cản lại cung tên của quân Tây Sơn, dùng chính thân mình làm tấm khiên mở đường cho người phía sau tiến tới Vương Bí.

“Lên” Chết mất hai nghìn quân, Ngũ Thiên Tướng cùng với ba nghìn quân Đại Lê còn sống sót qua tai nạn lên được dãy núi, tất cả bọn nó bản thân đều tàn tạ không chịu được.

“Nếu ngươi chọn đường bỏ chạy, còn có cơ may sống sót trở lại báo thù, nhưng ta biết, ngươi sẽ không làm như thế, cho nên đây là tử cục của ngươi, Ngũ Thiên Tướng Đại Lê” Vương Bí nắm bắt tất cả trong lòng bàn tay.

Ngũ Thiên Tướng sóng lưng nổi lên một cơn ớn lạnh, nó bị khí thế của Vương Bí làm run sợ, chợt lắc đầu, con mắt kiên định.

“Giết Vương Bí” Ngũ Thiên Tướng gầm to, dẫn quân phục kích không biết sợ hãi tiến lên.

“Kỵ binh” Vương Bí bình tĩnh nói, cung thủ lui về phía sau, kỵ binh tiến lên phía trước.

“Giết” Kỵ binh rống to, trường thương như một thứ lợi khí đòi mạng kinh khủng nhất xuyên thủng binh sĩ Đại Lê.

Quân phục kích chỉ có ba ngàn quân, chưa kể còn là bị thương, kỵ binh nhân số nhiều tới năm ngàn người, không một ai nằm trong tình trạng thương tổn, chiến lực bảo toàn được sung mãn, bởi vì vậy quân phục kích nhanh chóng tử trận gần hết.

“Chết đi Vương Bí” Ngũ Thiên Tướng trên người áo giáp vỡ vụn, trên vai còn cắm một thanh trường thương xuyên qua, mặt nó dữ tợn nhào tới Vương Bí.


“Vương Bí đại nhân” Quân mai phục thấy Ngũ Thiên Tướng điên cuồng tiến tới, lo lắng hô.

“Không sao, quân Đại Lê lần này quá khinh thường Vương Bí rồi” Vương Bôn lúc này bình tĩnh nói.

Dứt lời, Ngũ Thiên Tướng tưởng rằng một đao chém được Vương Bí, đã thấy Vương Bí sắc mặt lạnh lùng, rút thanh trường kiếm từ dưới hông của một kỵ binh khác, vung tay chém rơi đầu Ngũ Thiên Tướng.

“Vương Bí không phải chỉ là một tên quân sư chân mềm tay yếu, đừng quên hắn còn là một tên võ nhân” Vương Bôn lạnh nhạt nói.

“Chấm hết” Vương Bí ném trường kiếm trở lại cho binh sĩ, quay lưng trở về doanh trại.

…..

“Thưa đại nhân, năm ngàn quân phục kích do Ngũ Thiên Tướng Hoàn Hồ chỉ huy đánh úp doanh trại Vương Bí đã toàn quân bị giết” Quân nhân tình báo bên Đại Lê quỳ một chân, cúi thấp người cung kính nói.

“Xem ra chúng ta đã quá khinh thường hắn chỉ vì hắn còn trẻ tuổi” Tam Đại Thiên Bạch Trạch cảm khái nói.

“Quả thật như đại nhân nói, chúng ta đã thua hắn một bậc” Nhân Mặc trầm mặt nói.

“Một nước như Tây Sơn toàn bọn nông phu, ta nguyên lai tưởng rằng cái danh xưng ‘binh pháp tôn tử’ của bọn nó chỉ là tự tâng bốc nhau lên” Tùng Tả nhíu mày nói.

“Thắng thua là chuyện thường tình trong binh gia, chưa kể lần này là đối phương thật sự xuất chúng hơn chúng ta một bậc, nhưng có làm sao, thứ quyết định toàn bộ cục diện trận chiến sau cùng sẽ là sức mạnh một vị tướng” Bạch Trạch cười khan.

“Đúng vậy, hắn không biết sức mạnh của một vị tướng đã đạt gần tới mức độ Chiến Quân Tứ Quốc mạnh tới dường nào” Tùng Tả gật đầu.

“Ta đoán rằng bọn hắn sẽ chính thức cử quân phục kích doanh trại chúng ta như điều chúng ta đã làm hôm nay với bọn hắn, các ngươi hãy bày ra đội quân chuẩn bị sẵn sàng” Bạch Trạch nói ra.

Về việc tấn công vào doanh trại bất ngờ, có thể khiến phe địch bị tổn thất nặng, nhất là mất về kho lương, còn hơn nữa, sẽ giết được Quân Sư của phe địch, làm bọn chúng mất đi một bộ não chỉ huy tuyệt vời trên chiến trường.

“Đại nhân, ngài có nghĩ Vương Bí hắn sẽ phục kích chúng ta liền ngay hôm sau không ?” Nhân Mặc nghi ngờ nói.

Việc chuẩn bị một đạo quân phục kích sẵn, sẽ trích giảm quân số chiến đấu trong chiến trường, chưa kể nếu bây giờ Vương Bí cho tấn công ngay lập tức, không sợ bọn nó sẽ đề phòng sao.

“Vương Bí là một tên mưu mẹo, hắn trong đầu sẽ nghĩ, chúng ta không bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ ngu ngốc làm ra chuyện phục kích chỉ ngay sau lần đầu chúng ta phục kích hắn, nhưng sẽ vì vậy, mà hắn sẽ cho quân phục kích chúng ta” Bạch Trạch nói.

“Con cáo già” Nhân Mặc, Tùng Tả chấn động.

“Quân Tây Sơn có hắn chỉ huy, đã từ một con thỏ được trang bị thêm móng vuốt sắc bén, nếu các ngươi khinh thường hắn, không biết lúc nào con sư tử hùng dũng sẽ bị chính con thỏ giết chết” Bạch Trạch chân mày nhướng lên.

“Nghe lời chỉ bảo của đại nhân” Hai người Nhân Mặc chắp tay, cung kính nói.

…..

Trình Tú kiếm gỗ bổ chết một tên Bách Nhân Tướng Đại Lê, đang muốn giết thêm một số binh lính khác, chợt nghe tiếng trống trận nổi lên từ phía quân Tây Sơn, biết là thời điểm rút quân.

Bên kia Đại Lê đồng thời vang lên tiếng tù, quân Đại Lê như thủy triều rút về.


Trình Tú trở về bản doanh, trong nháy mắt thấy được một thiếu niên cầm kiếm mặc giáp đen, không phải ai khác mà là Tô Đông Lưu, nó hào hứng thể hiện rõ trên khuôn mặt, nhanh chóng tiến tới chào hỏi.

“Tô Đông Lưu, ngươi giết địch sao rồi ?” Trình Tú tò mò hỏi.

“Không tệ, nhưng không gặp được bất kỳ một kẻ lợi hại nào cả” Tô Đông Lưu thở dài, đáng tiếc nắm lấy Lục Hợp, nó không gặp được một tên dùng kiếm nào lợi hại bên quân địch, vậy mà Trịnh Đông Lân có thể may mắn đụng độ Ngũ Thương Phạm Nhật, Lương thì gặp Thập Cung Ngao Kiều, nó chưa gặp phải Thất Kiếm, không khỏi ghen tị.

“Ta giết được một tên Tứ Bách Tướng, hai tên Tam Thiên Tướng” Trình Tú mặc kệ bộ dáng than thở của nó, cười hì khoe khoang.

“Vậy thì chúc mừng” Tô Đông Lưu không quan tâm nói ra.

“Ta thấy ngươi có vẻ khinh bỉ ta” Trình Tú thấy biểu hiện của nó, khó chịu nói.

“Ngươi nghĩ nhiều” Tô Đông Lưu nói.

“Các ngươi ồn ào quá” Lúc này Lương đi tới, trên người có thêm vô số vết thương mới.

“Ngươi sao rồi ?” Trình Tú quan tâm hỏi.

“Chống đỡ được lâu hơn, Ngao Kiều quả thật rất mạnh” Lương không vui nói.

“Không chết là tốt” Tô Đông Lưu khinh thỉnh nói.

“Hả ?” Lương giương nanh múa vuốt, biểu hiện chỉ cần nó nói thêm một câu nào nữa sẽ tức điên mà xông vào.

“Kệ hắn đi” Trình Tú thở dài nắm chặt Lương kéo nó ra, xem ra chỉ có nó là đủ sức chịu đựng với tính khí của Tô Đông Lưu.

“Mọi người, hôm nay ta có một tin vui” Lúc này, một người binh sĩ lớn tiếng nói thu hút sự chú ý của toàn quân.

“Lục Đao Ninh Cẩn đã bị một người trong phe ta đánh bại, còn một tin đáng gờm hơn, một kẻ cầu đạo đạt tới Thiên Thê đã bị giết chết cũng bởi một người phe ta” Binh sĩ lời nói làm cho toàn quân như bị sét đánh kinh ngạc.

“Cái gì ?” Toàn quân chấn kinh hô to, Lục Đao bị đánh bại, một kẻ cầu đạo đạt tới Thiên Thê cũng bị đánh bại.

Chuyện này có phải đáng để đùa không, Lục Đao là biểu tượng của tinh hoa đao thuật kết tinh, còn Thiên Thê đó chính là cảnh giới sánh ngang với các Tướng Quân, là người nào ba đầu sáu tay có thể làm được.