Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 3




"Đây là Mocha, Mocha loại bỏ túi, khi uống có cảm giác nhẹ dịu, hương giống như hương rượu."

Sau khi hắn thích ứng với việc của cửa tiệm, thừa lúc ít khách, Bạch Vân bắt đầu dạy hắn nhận loại cà phê.

"Cái này thì sao?"

"Đó là Sidamo, sản phẩm của Ethiopia." Nàng đứng lên trên ghế nhỏ, nghĩ sẽ lấy được loại cà phê kia.

"Để tôi" Hắn đưa tay ra lấy xuống dưới.

Bạch Vân nhún vai, không có miễn cưỡng. "Lấy luôn một loại khác đến đây đi. Anh có thể mở ra để xem, khi nào rảnh thì có thể nấu lên để uống. Mỗi một loại loại cà phê đều có hương và vị khác biệt, Sidamo là cà phê cao nguyên, loại cà phê Độ hồng trung kia, có chứa mùi hoa, nồng độ và độ mịn cũng vừa vặn."

Hắn nghe lời vươn tay ra lấy, cầm loại cà phê nghe được, cảm thấy các loại cũng không sai biệt nhau lắm.

Thấy hắn đứng chau mày, nàng cười cười, "Lâu dần anh sẽ phân biệt được. Cà phê cùng trà giống nhau, lúc đầu xem thấy rất giống, sau dần cũng không thấy khác nhiều lắm, nhưng trên thực tế thì khác hoàn toàn."

"Đứng thứ ba là Sulawesi, nó là loại cà phê nổi tiếng bàn châu trân quí, khi uống cũng giống như cà phê Indonesia, cà phê Sulawesi có được tính đa dạng, nồng đậm, hương nhẹ nhàng thâm trầm, nồng độ cực thấp, ôn nhu thông thuận, hơi có ngọt vị." Nàng dừng một chút, lấy ra từ ngăn kéo một chiếc sổ tay ghi chép. "Cà phê có rất nhiều loại, tôi mỗi loại đều có ghi chép lại, trong quyển sổ ghi chép này ghi chú rõ đặc tính cơ bản cùng chỗ để của chúng."

Khấu Thiên Ngang tiếp nhận quyển sổ ghi chép, khi mở ra thì thấy, khắp quyển sổ đều dày đặn chi tiết về cà phê cùng tính chất cơ bản của chúng.

Đi đến quầy, Bạch Vân sờ sờ đầu tiếp tục nói: "Trong tiệm chúng ta phương thức pha cà phê còn phân loại theo Espresso, Latte, Cappucino, Mocha. Espresso là loại cà phê pha theo phương pháp cao áp. Loại cà phê Espresso này theo phương pháp của Italia, bởi vì cao áp làm thúc đẩy thành phần ở trong cà phê, bởi vậy khi pha cà phê phát hiện ra chất lỏng màu nâu là đều đặc biệt của cà phê."

"Thế còn Latte?"

"Latte chính là Latte, ở Italy nghĩa của Latte chính là sữa. Cà phê Latte cà phê chính là hai phần là sữa, một phần Espresso tỉ lệ trộn lại vào nhau thành một loại cà phê. Loại này là vị Latte, là hương vị người Italia yêu chuộng nhất. Cũng cùng cách nói như thế, ở Pháp Quốc, Cafeaulait chính là theo nghĩa cà phê sữa."

"Cappuccino tôi biết, Cappuccino đúng không?" hắn cười nói.

"Ừm." Nàng gật đầu, nhìn hắn giở đến tờ Cappuccino, giải thích nói: "Cappuccino là một vị thầy tu Pháp phát minh, tiếng Trung có nghĩa là hoà với bọt sữa. Một phần Espresso là hơn một nửa pha với sữa với bọt biển, cuối cùng pha chung với bột nhục quế và bột sôcôla, chính là một ly cappuccino. Nó hơi có chút bất đồng với cà phê, Cappuccino trước đó để đường ở trong ly, rồi sau đó có thêm Espresso, sữa cùng bọt biển."

"Lại nói đến Mocha, một phần espresso, một phần là sôcôla, hơn nửa là sữa, nên vì thế gọi là cà phê Mocha! Khi nhấm nháp Mocha, anh có thể theo ý thích của mọi người mà cho phân lượng đường, đặc điểm chủ yếu của cà phê Mocha là việc nhấm nháp cà phê cùng vị sôcôla."

"Oa nha." Hắn nhướn mi dương dương tự đắc, "Tôi không biết cà phê lại còn có nhiều học vấn như vậy."

Hắn biết là cách nấu cà phê, cũng không hiểu được còn có chia ra làm nhiều loại như vậy, nàng nói là nàng chỉ viết những thứ chung chung mà thôi.

Nàng cười khẽ ra tiếng, "Học vấn nào nhiều đâu, trừ bỏ phương pháp nấu cà phê, còn có phương pháp nghiền nhỏ, nghiền nhỏ còn chia ra làm nghiền nhỏ thô, nghiền nhỏ vừa, nghiền nhỏ, nghiền rất nhỏ còn có bốn loại, các loại lớn nhỏ đều không có chung phương pháp nấu, sử dụng các dụng cụ hỗ trợ cũng không giống nhau, như là cà phê nghiền nhỏ dùng sàng lọc, nghiền nhỏ vừa dùng giấy lọc, nghiền rất nhỏ dùng phương pháp áp xúc. nghiền rất nhỏ thực ra là làm mất đi vị của nó. Hạt nghiền không thể nghiền đều đều, liên quan đến mỹ vị cà phê, phẩm chất bất đồng hoàn toàn làm khác đi hương vị của nó, cho nên phải ổn định tốc độ cùng chuyển động."

Bạch Vân xoay người, chỉ vào máy xay cà phê nói: "Bất quá là chúng ta dùng máy móc, cho nên không cần lo lắng vấn đề đều đều, phải chú ý là người khách cần gì, rồi mới quyết định phẩm chất và phương pháp pha."

Hắn nghe mà cảm thấy sửng sốt, thế này mới hiểu được tại sao nàng khi đó nói hắn đừng có nấu cà phê mà cứ nói là hết rồi, nguyên lai là bởi vì cà phê nho nhỏ cũng có học vấn to lớn.

Lật xem sổ ghi chép tràn ngập chữ, hắn cười nói: "Cô có hay không đại hoàn đan?"

"Cái gì?" Bạch Vân sửng sốt một chút.

"Cái này giống như bí kíp võ công, hơn nữa giống như ăn được đại hoàn đơn vậy, cái gì cũng biết." Hắn nhếch miệng.

Giật mình một chút, nàng buồn cười nói: "Thiên hạ không hề có chuyện không có công sức mà có thành quả, ta đem mọi thứ biết được đều viết ở trong sổ ghi chép, anh không cần lập tức học toàn bộ, có rảnh thì lại nhìn, không hiểu thì mở miệng hỏi, tôi không mắng chửi người khác."

"Yes sir!" Hắn nâng tay đối với nàng hành lễ, mới nhìn nàng cười hỏi: "Cô có muốn hay không xuất bản nó?"

Bạch Vân hai tay ôm ngực, ngọt ngào cười, "Có phải hay không như thế làm lực tiến công cho đại hoàn đan?"

"Như thế thì đương nhiên là tốt nhất." Hắn nhe răng cười.

Bạch Vân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, "Miễn, cám ơn đề nghị của anh, tôi không có thời gian rỗi, hơn nữa cũng phải xem có nơi nào nguyện ý xuất bản hay không?"

"Nếu tôi tìm được nơi nào nguyện ý xuất bản thì sao?" Hắn cười cười hỏi.

"Như vậy liền theo ý anh." Không để ý đến hắn nữa, Bạch Vân thuận miệng bỏ lại một câu, ngay khi điện thoại vang lên, nàng quay ra tiếp.

Nhìn thân ảnh nàng kiều nhỏ, Khấu Thiên Ngang lại liếc mắt nhìn sổ ghi chép tràn ngập chữ viết, hắn là thật sự cảm thấy nàng viết rất khá, không chỉ có trật tự, hơn nữa còn dễ đọc dễ hiểu, theo phân loại cà phê, nơi sản sinh, nghiền nhỏ, chó đến đủ loại kiểu sáng khác nhau, phương pháp pha cùng dụng cụ sử dụng, đều viết rành mạch.

Tùy hắn sao?

Khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hắn nghĩ hắn biết ai muốn có bản kí kíp võ công này.

Leng keng leng keng –

Chuông gió trên cửa rung động, một nữ tử đẩy cửa mà vào, phía sau có một tiểu hài nam theo sau.

"Hoan nghênh quanh lâm." Khấu Thiên Ngang ở quầy đang pha cà phê liền ngẩng đầu, lộ ra thói quen mỉm cười.

Nữ tử chân đi giày cao gót, mặc chiếc váy ngắn màu trắng hở ngực siêu mê người, mái tóc xoăn xoã tung bồng bềnh trên bờ vai.

Chỉ thấy nàng vừa vào cửa lại đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn, đôi mắt mê người hơi hơi trợn to, đôi môi đỏ au muốn nói lại thôi, thoạt nhìn như là Marilyn Monroe chạy đi sai chỗ ở Trung Quốc, chính là quần áo của nàng táo bạo hơn.

"Xin hỏi cô cần cái gì sao?"

Lời nói của hắn làm cho nàng giật mình sực tỉnh, nàng hơi nhíu mày, rồi mới xoay người nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn tên cửa hàng ở bên ngoài, rồi lại vội vàng tiêu sái tiến vào, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn. "Anh là ai?"

Hắn nhìn phản ứng thú vị của nàng, thuận theo trả lời: "Nhân viên cửa hàng."

Nàng nhướn mi, ngừng hai giây mới hỏi: "Bạch Vân đâu?"

"Đến lầu hai đưa cơm."

Hắn cề sau mới biết được, nữ nhân nuôi mèo ở trên lầu tên là Âu Dương Ninh Ninh, chức nghiệp không rõ, nghỉ ngơi không xác định, trên thực tế, nàng ngay cả ăn cơm đều thường thường muốn Bạch Vân nhắc nhở, hắn đến đây nhiều ngày như vậy, chỉ có ở mỗi một chiều thấy nàng đi xuống ăn… bữa sáng.

Lúc ba giờ chiều lại xuống ăn bữa sáng, cũng thật sự là đủ kỳ quái, càng quái là Bạch Vân luôn làm chân giò hun khói cùng sandwich cho nàng; hắn mỗi ngày đều thấy Bạch Vân mang đồ ăn lên cho nàng ta.

Bà chủ kỳ quái, người khách kỳ quái, hắn nghĩ hắn thấy nơi này càng có thêm nhiều người kỳ quái.

"Cho ly Cappuccino." Mỹ nữ chọn ghế ở quầy để ngồi, từ túi xách lấy ra quyển sách giáo khoa tiểu nam hài nói: "Cho hắn một ly Côca."

Khấu Thiên Ngang pha cà phê với động tác thuần thục, đầu tiên đem đến cho người khách ly cà phê, sau đó mới đưa cốc Côca cho tiểu nam hài, lại giúp nàng làm cà phê.

Nữ nhân kia đem hai chân dài vắt chéo lại, những ngón tay thon dài gõ ở trên mặt quầy, đôi mắt kia như làn sương mù dày, hiện tại lại lợi hại vô cùng, không e dè đánh giá hắn từ đầu đến chân.

"Anh tên là gì?"

"Khấu Thiên Ngang." Thấy nhưng không thể trách, hắn bình thản ung dung trả lời.

"La Lan." Nàng tự nói họ tên, một đôi mắt đẹp vẫn là trừng kỹ nhìn hắn.

"Xin chào." Hắn thần sắc tự tại mặc cho nàng đánh giá, động tác trong tay vẫn không ngừng.

"Anh bao nhiêu tuổi."

"Ba mươi lăm."

"Tới nay này làm bao lâu?"

"Hai tuần lễ."

"Có bạn gái hay không?"

Nàng làm như là điều tra hộ khẩu, hắn tò mò nàng vì sao làm như vậy, bất quá vẫn là trả lời vấn đề của nàng:

"Không có."

"Lão bà?"

Hắn lắc đầu, như là nghĩ tới chuyện gì đó, có chút dương dương tự đắc cười tự giễu.

Nàng ngừng những đầu ngón tay đang gõ trên mặt bàn, môi đỏ mọng đột nhiên mở rộng, lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh.

Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy lông tơ dựng ngược cả lên.

"Có hay không có hứng thú……"

Nàng nói còn chưa nói hết, cửa tiệm lại bị người đẩy ra, Bạch Vân đi đến đánh gãy lời của nàng, "A Lan, đừng đặt ý lên người hắn."

"Vì sao?" La Lan xoay người, nhíu mày xem nàng, "Ngươi là có gì đối với hắn?"

"Đúng thì thế nào?" Bạch Vân buồn cười nhìn bạn tốt, nói giỡn.

Nàng nói còn chưa nói hết, cửa tiệm lại bị người đẩy ra, Bạch Vân đi đến đánh gãy lời của nàng, "A Lan, đừng đặt ý lên người hắn."

"Vì sao?" La Lan xoay người, nhíu mày xem nàng, "Ngươi là có gì đối với hắn?"

"Đúng thì thế nào?" Bạch Vânn buồn cười nhìn bạn tốt, nói giỡn.

Hắn nhìn ra được, nữ nhân yêu kiều kia hoảng sợ, hiển nhiên là không nghĩ đến chuyện đấy.

Tuy rằng biết Bạch Vân không phải ý tứ này, bất quá đối thoại của hai nàng vẫn làm hắn cảm thấy vui vẻ mà nhếch miệng cười.

"Thật hay giả?" La Lan trừng lớn mắt, "Ngươi là nuôi tiểu bạch kiểm?"

Trời ạ, thật sự là ăn xong nàng!Bạch Vân tiến đến quầy, nhịn xuống việc phụt cười tại chỗ, nhìn La Lan nói: "Hắn làm sao giống tiểu bạch kiểm?"

"Ách……" La Lan nhìn nhìn lại nam nhân cao tráng kia, nhất thời có chút ngậm miệng.

Hắn xác thực một chút cũng không giống tiểu bạch kiểm, trên thực tế màu da của hắn vẫn là màu da khỏe mạnh, màu đồng, khôi ngô cùng dáng vóc cao ráo đứng với Bạch Vân chỉ có một mét năm thì lại càng có vẻ cao lớn hơn, mặt đầy râu chỉ làm hắn có thêm vẻ uy hiếp mà thôi.

Không, hắn một chút cũng không giống tiểu bạch kiểm, nói là giống hải tặc cũng không còn kém nhiều lắm.

"Cà phê của cô." Khấu Thiên Ngang đem cà phê đổ vào ly, tuy rằng bị người ta nói thành là tiểu bạch kiểm, hắn vẫn là thần sắc tự nhiên đem cà phê đưa tới trước mặt La Lan.

Nhìn đáy mắt của Khấu Thiên Ngang mang ý cười, La Lan mặt cười không khó che được nét đỏ.

Bạch Vân cười khẽ ra tiếng, nói sang chuyện khác nói: "Hôm nay rảnh như thế nào lại đến được đây, Triệu Tử Long đâu?"

"Hắn ở nhà dọn dẹp, ta đón tiểu quỷ tan học, tiện đường đi qua, muốn nói thật lâu không gặp, muốn ăn một phần, thuận tiện mang trở về cho Tử Long." La Lan dựa vào quầy, lật xem menu, hỏi: "Hôm nay cơm có cái gì?"

Bạch Vân nhìn Khấu Thiên Ngang liếc mắt một cái, hắn cười cười mở miệng: "Mướp đắng ngư nạm bảo."

"Mướp đắng? Ách — ta không cần!" Nam hài tử ở bên luôn bảo trì trầm mặc liền phá vỡ sự yên lặng, vẻ mặt chán ghét làm ra bộ dạng nôn mửa.

"Triệu Tử Lân! Ăn dần rồi quen, còn dám kén chọn!" La Lan xao đầu hắn, trừng mắt nhìn hắn rồi mới quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: "Đừng để ý tiểu quỷ này. Cho hai phần, một phần nữa mang về?"

Triệu Tử Lân không dám kháng nghị, bất quá vẫn là nhịn không được mếu máo.

"Sẽ không đắng." Bạch Vân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, an ủi hắn.

"Đã kêu là mướp đắng làm sao mà không đắng." Hắn cúi đầu, thanh âm lẩm bẩm từ quầy đến bàn gỗ; đến kia đưa đồ ăn lên miệng, hắn vẫn là ngoan ngoãn ăn, rồi kinh ngạc phát hiện, mướp đắng thật không quá đắng đi.

"Không đắng đi?" Bạch Vân cười hỏi.

Hắn chần chờ một chút, mới thẹn thùng gật gật đầu.

"Thật sự nha." La Lan ăn một ngụm, tò mò hỏi: "Ngươi làm như thế nào?"

"Không phải là ta làm." – Bạch Vân cười cười, chỉa chỉa Khấu Thiên Ngang, "Là do hắn nấu."

La Lan sửng sốt một chút, "Hắn…"

"Con gấu kia–?" Triệu Tử Lân khả ái gọi.

"Phốc — oa ha ha ha –" La Lan phun cười ra tiếng.

Bạch Vân cười có điểm thanh tú, vì bận tâm mặt mũi của Khấu Thiên Ngang, chỉ là che miệng quay mặt đi, lại còn nghe được La Lan vừa cười vừa giáo huấn tiểm bất điểm. "Chậc, không lễ phép, làm sao có thể nói người ta là gấu. Tuy rằng hắn bộ dạng xác thực rất giống, con cũng không thể ở trước mặt người ta nói người ta là gấu, biết không?"

Nghe vậy, Bạch Vân nhịn không được liếc Khấu Thiên Ngang liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn nàng.

Nhìn hắn đáng thương, nàng bất giác đưa tay vỗ vỗ cánh tay hắn, mở miệng nói: "Hãy nén bi thương."

Hắn biểu tình quái dị, cười khổ ra tiếng, "Cám ơn…. cô đã……. ách……… là an ủi của cô."

Bộ dáng vô tội của hắn, làm cho nàng cuối cùng không nhịn được cùng La Lan với Triệu Tử Lân cười đến ôm chặt thắt lưng.

Nhìn bọn họ cười đến ngã trái ngã phải, Khấu Thiên Ngang sờ sờ râu, hoài nghi chính mình có phải hay không nhìn thật sự giống như gấu.

La Lan thật vất vả để nhịn cười, vẻ mặt thật có lỗi nhìn hắn nói: "Thật ngại, đứa nhỏ này của ta thật sự là không cố ý, chính là ngoại hình của anh thoạt nhìn…… ách, anh có biết, rất khó để cho người khác không liên tưởng đến."

"Không sao." Hắn mỉm cười, "Hình như tôi nhớ là mình cũng đã lâu lắm rồi không có cạo râu."

"Mướp đắng này thật sự rất ngon, anh đã làm như thế nào vậy?" Lại gắp miếng mướp đắng ngon cho vào miệng, La Lan hưng trí bừng bừng hỏi.

"Dùng muối lau qua mướp đắng, tôi đầu tiên nhúng qua nước nóng, như thế sẽ không đắng."

"Thế còn măng?"

"Cho măng sẽ không đắng, trừ bỏ đừng chọn loại có đầu nhọn ra, nhất là khi mua tươi lập tức phải nấu với nước, hơn nữa ngay khi nước lạnh lập tức mang ra nấy, măng tốt nhất là nấu rồi để tủ lạnh bảo quản, tiện khi nào lấy ra để sử dụng."

Oa, này nam nhân thật đúng là biết nhiều thứ.

La Lan nghe sửng sốt, bắt đầu hỏi, "Anh có biết cách phòng trừ sâu gạo hay không?"

"Lấy băng, hoặc là lấy một ít tỏi đã nẩy mầm, sâu gạo chúng nó không thích mùi vị này."

La Lan vẻ mặt dại ra trừng hắn, rồi mới quay đầu nhìn Bạch Vân, kinh ngạc hỏi: "Ngươi như thế nào tìm được người này?"

Liếc Khấu Thiên Ngang liếc mắt một cái, Bạch Vân khóe miệng nhịn cười, sờ sờ qua khuôn mặt, "Trên thực tế, là hắn chính mình tìm tới tận cửa.

Hơn nữa hắn không chỉ biết nấu cơm, còn có thể sửa sàn nhà, đổi bóng đèn, sửa vòi ống nước." Nàng vươn ngón tay ngọc ngà chỉ chỉ cửa sổ, còn không quên hỏi đương sự: "Tôi có nói sai không?"

"Không có." Khấu Thiên Ngang buông thõng hai tay quay lại quầy, thở dài, nhận mệnh để các nàng trêu chọc.

"Jake, đây thật sự là rất thần kì." La Lan khoa trương cười nói.

Bạch Vân thân thủ vỗ vỗ của nàng kiên, trả lời: "Jenny phật, ngươi nhất định không tin những gì ngươi thấy đi? Nhưng nó chính là sự thật."

"Cô còn được gọi là Jake?" Khấu Thiên Ngang ngạc nhiên nhìn Bạch Vân hỏi.

"Phốc–" Lúc này Triệu Tử Lân cũng không chỉ phun cười mà là cười sặc sụa.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha –" La Lan ngồi thụp xuống bàn cười như cuồng.

Nhìn phản ứng của hai người, hắn dùng đầu gối cũng biết bản thân mình đã nói sai.

Bạch Vân đồng tình nhìn hắn, cười nói: "Anh không xem tivi sao?"

Hắn giật nhẹ khóe miệng, có chút xấu hổ nói: "Tôi rất ít khi xem tivi."

Nguyên lai hắn còn có không biết chuyện gì, không biết vì sao, điểm ấy làm cho nàng không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bạch Vân buồn cười giải thích nói: "Jake cùng Jenny phật là kênh truyền hình mua sắm, bởi vì ngữ khí khoa trương mà trở nên nổi tiếng."

"Thì ra là thế." Hắn ha ha nở nụ cười, tự giễu lắc lắc đầu.

Trong tiệm lại có khách đến, hai người trở lại làm việc, có khi nào rảnh rỗi, La Lan cùng Triệu Tử Lân đều đã ăn xong mướp đắng ngư nạm bảo.

Bạch Vân pha cốc cà phê, rồi làm thêm cốc trà sữa, lại đem cả đem món điểm tâm ngọt cùng lúc mang ra.

"Đây là gì? Thơm quá." Nhìn người cầm bánh ngọt mà thèm nhỏ dãi, La Lan hai mắt sáng lên.

"Bánh ngọt táo."

Ăn một ngụm, La Lan táp lưỡi nói: "Oa, thật không sai! Có đồ ăn ngon lại có điểm tâm ngọt ngon miệng, hai người các ngươi hợp tác quả thực chính là thiên hạ vô địch! Cam đoan kiếm tiền!"

"Cảm tạ." Bạch Vân cười cười.

La Lan lại ăn miếng bánh ngọt, cảm thấy mỹ mãn nói: "Ta xem ta sau này cũng không cần bật bếp, đều đến nơi này của ngươi ăn đi."

"Ngươi là biết ta sẽ không phản đối mà." Bạch Vân xem thường, cười yếu ớt nói: "Bất quá ngươi không biết nhà ngươi có điểm xa hay sao? Chạy từ nơi xa đến ăn cơm của ta, có điểm không thực tế đi?"

"Nói vậy cũng đúng." La Lan chống đỡ cằm, xem nàng, khóe miệng mỉm cười, "Bằng không như vậy, ngươi chuyển địa điểm bán hàng đi?"

"Thần kinh." Vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn nàng một cái, Bạch Vân tính cầm khay sẽ xoay người.

"Đợi chút, đợi chút –" La Lan khẩn cấp giữ chặt nàng.

"Như thế nào?"

"Nghe ta nói, Bạch Vân……" La Lan hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo nàng cúi cúi người xuống, hai mắt lại nhìn con gấu lớn ở quầy, cười đến thực ái muội hỏi: "Nói thật, ngươi thực thích hắn? Muốn hay không ta hỗ trợ?"

Bạch Vân sửng sốt một chút, nhìn nàng giống như nhìn quái vật.

"Này, nói chuyện a? Ngươi thành ngốc rồi hả?"

"Khụ à ừm……" Bạch Vân thanh hắng cổ giọng, biểu tình quái dị nói: "Cám ơn hảo ý của ngươi, bất quá ta nghĩ…… Hẳn là không cần."

"Hẳn là……?" La Lan nhíu mày.

Bạch Vân mỉm cười, cảnh cáo nàng nói: "A Lan, đừng làm cho ta phải đem ngươi cho vào danh sách sổ đen cấm qua lại nơi đây."

Xem nàng ngoài cười nhưng trong không cười, La Lan lập tức biết nàng là nói thật, lập tức đình chỉ hành động trêu chọc hồ nháo, giơ lên hai tay lên đầu làm bộ dáng đầu hàng. "Ok,ok, không chơi, không chơi, ta còn nghĩ đến chỗ ngươi để ăn cơm nha."

Bạch Vân cười đến ngọt ngào, lại lần nữa cầm khay xoay người ứng phó những người khách khác.

Sắc trời dần tối.

Vào đêm, trong thành thị, đèn rực rỡ mới lên.

Ở ngoài cửa sổ thuỷ tinh hàng xe tan tầm nhanh chóng càng ngày càng đông, mọi người đi qua đi lại trông như cả một biển người, ngẫu nhiên bọn họ lại cùng nhau dừng lại cước bộ, cùng liếc mắt nhìn ánh sáng ấm áp hắt ra từ tiệm cà phê, rồi lại tiếp tục bước đi, có người lại bị sự yên tĩnh hấp dẫn này dẫn vào cửa.

La Lan cơm nước xong liền mang Triệu Tử Lân về nhà. Sau thời gian ăn cơm, Bạch Vân đã pha cà phê, lại ngồi ở quầy đọc tiểu thuyết.

"Cô thật thích xem tiểu thuyết."

"Ừm." Nàng không ngẩng đầu, chính là lên tiếng.

"Hay lắm sao?"

"Ừm."

"Trong đó nói về điều gì thế?"

"Ừm."

Hắn nhíu mày, bắt đầu hoài nghi nàng chính là đang ứng phó hắn, cho nên khi mở miệng hỏi tiếp, lại hỏi:

"Tăng cho ta tiền lương được không?"

"Ừm."

Hắn mở mắt lớn nhìn nàng, nhịn không được lại mở miệng:

"Bà chủ, phòng bếp cháy?"

"Ừm."

"Cô có thật sự đang nghe tôi nói không?"

"Ừm." Nàng lúc này không chỉ lên tiếng, còn gật gật đầu.

"Bộ dạng của tôi rất tuấn tú, có phải hay không?"

"Ừm."

Bạch Vân tựa như núi không chuyển động kia vẫn đang cúi thấp đầu vào tiểu thuyết, hắn nhịn không được nở nụ cười, rõ ràng cũng ngồi xuống, nhìn chung quanh trong tiệm vẫn đang ưu nhàn, tiếp tục nói: "Tôi cũng biết được tôi hảo suất."

"Ừm."

Tự nhiên nhớ tới lời nói của các nàng: Jake, đây thật sự là rất thần kỳ!

Hắn lắc lắc đầu, không tiếng động cười khẽ.

Cửa tiệm có người đẩy ra, hắn đứng dậy, thấy một vị tiểu thư mặt trẻ con tiến vào, nàng nhìn thấy hắn hoảng sợ, cả người lập tức dừng lại, rồi lại có điểm bối rối nhìn hắn, lại nhìn ra bên ngoài cửa, như là không thể quyết định là muốn lùi lại hay tiếp tục tiến lên.

Nghĩ rằng lại là bằng hữu của nàng, hắn có ý mỉm cười, "Cô là không đi nhầm."

"Ách." Tiểu thư mặt trẻ con há miệng thở dốc, hơi hơi ngạc nhiên hỏi: "Tiệm cà phê của Bạch Vân phải không?"

Hắn gật đầu, "Tiệm cà phê của Bạc Vân."

"Tôi……. tôi là tìm Bạch Vân." Nàng xấu hổ cười nói.

"Ở trong này." hắn chỉa chỉa vào người đang cúi đầu vào tiểu thuyết sau quầy, làm cho người ở ngoài quầy không để nhìn thấy nàng. "Nàng đang đọc tiểu thuyết, tuy rằng tôi có điểm thấy nàng như bị trúng tà."

"Nha, thì ra là như thế." Tiểu thư mặt trẻ con đứng ngó ra chỗ quầy, đem nửa người ngó vào, nhìn thấy Bạch Vân ở sau quầy, bật cười, ngẩng đầu đối với hắn nháy mắt mấy cái nói: "Yên tâm, nàng mỗi lần vừa thấy tiểu thuyết sẽ như vậy, trời sập xuống dưới, nàng cũng biết không đến. Anh có biết, tựa như câu kia là núi có ngã xuống cũng không thay đổi sắc mặt."

"Là núi có đổ mặt cũng không biến sắc." Hắn cười sửa chữa.

"Đúng đúng, chính là câu này." Nàng ngồi thẳng xuống, vui vẻ cùng hắn phất phất tay, "Hi! Xin chào! Tôi muốn một phần kem chuối. Đúng rồi, tôi là bạn học thời trung học của Bạch Vân, tôi gọi là Chung Thục Phương, anh có thể gọi tôi là A Phương."

"Tôi gọi là Khấu Thiên Ngang, nếu cô muốn, có thể kêu tôi Khấu tử." Hắn lấy cái cốc thủy tinh, mở tủ lạnh ra, lấy hai quả cầu kem, bóc vỏ chuối cắt để lên trên.

"Nút thắt? Ha ha được." A Phương ha ha cười, đôi mắt thật to cười thành một đường.

Biết nàng hiểu lầm, hắn dừng lại việc làm kem sữa chuối, lấy ra tờ giấy ghi chép, viết ra đưa cho nàng nàng xem. "Không phải nút thắt quần áo, mà là chữ Khấu này."

"Ai nha, nguyên lai là cường đạo thảo khấu." A Phương hai tay phủng mặt, gật gật đầu nói: "Tốt, sao này tôi sẽ gọi anh là Khấu tử."

Cường đạo? Hắn nghe vậy lại lần nữa cười khổ đứng lên, bằng hữu của nàng hiển nhiên mặc kệ bộ dạng có thể đẹp hay không thì cái mồm vẫn là như vậy, xem ra hắn chỉ có nhận mệnh.

Bạch Vân đột nhiên nở nụ cười, hắn quay đầu lại, đã thấy nàng như trước cúi đầu vào tiểu thuyết xem.

"Đại khái là đọc đến đoạn buồn cười." Giống như là nói một đại bí mật, A Phương cúi người nho nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho anh nha, thời điểm nàng ở trường lại càng đáng sợ, không chỉ đang ngồi một mình mà cười rộ lên, có đôi khi còn một mình lầu bà lầu bầu a."

"Thật hay giả?" Hắn có chút ngạc nhiên, xoay người lấy anh đào từ trong ngăn lạnh, đặt hai quả anh đào lên trên kem.

"Đương nhiên là thật, lầm bầm lầu bầu như tiểu case a." A Phương ha ha nở nụ cười, "Thời điểm nàng xem đến mê mẩn cả người, anh dù thế nào cũng đừng nói chuyện với nàng, hơn nữa ngươi nếu cùng nàng nói chuyện, nàng còn có thể lên tiếng trả lời nha, nếu anh cho là nàng có thể nghe được, mà cứ nói thao thao bất tuyệt, kết quả là nàng cái gì không nghe lọt, không biết có bao nhiêu nam sinh muốn theo đuổi nàng vì thế mà bị leo cây a."

"Leo cây? Vì sao?" Ngắm ngắm kem ở trên mặt bàn, hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

A, đúng rồi, là cái kia.

Đột nhiên nhớ tới, hắn xoay người lập tức lậi sôcôla, vì kem sữa chuối nhất định phải có thêm sôcôla, lại giúp nó đính vào thêm một cái ô nhỏ, mới vừa lòng đem cốc sữa kem chuối đưa cho A Phương.

A phương vui vẻ tiếp nhận, vừa ăn vừa nói: "Bởi vì cái nàng ngu ngốc này suốt ngày đều mang theo tiểu thuyết bên người, anh có biết, khi Bạch Vân chúi đầu vào xem, tựa như nữ nhân ôn nhu hiền thục lại hiền lành ngoan ngoãn, cho nên những nam nhân kia mới quyết định theo đuổi nàng a, ai cũng cho rằng nàng thật sự trả lời bọn họ, kỳ thật căn bản nàng cũng không nghe thấy bọn họ là nói cái gì, đương nhiên là bị nàng cho leo cây."

Cười khanh khách liếm liếm thìa kem, A Phương ăn liên tục lại giơ giơ cái thìa, chỉ điểm nói: "Cho nên a, anh đừng cùng với nàng nói chuyện khi đó, nhớ rõ nhất định phải chọn thời điểm trên tay nàng không có quyển tiểu thuyết nào, bằng không nhất định phải nhớ rõ lấy bằng được cuốn tiểu thuyết gọi tay nàng.

Này không gọi trúng tà gọi là gì?

Khấu Thiên Ngang nghe được có chút dại ra, liếc mắt nhìn tiểu nữ nhân vẫn mê dại đọc tiểu thuyết, hắn bắt đầu tò mò rốt cuộc những hàng chữ kia có cái gì lại khiến nàng mê mẩn đến vậy.