Vô Địch Tình Nhân Tới Bấm Chuông

Chương 4




Đến tháng ba, xuân về hoa nở.

Trên lối đi bộ xung quanh cây cổ thụ đã có chồi nảy mầm, mèo trên lầu hai ba ngày liền liên tục chuồn êm xuống dưới lắc lư, chủ hàng hoa cách vách vẫn như cũ, nhân viên công ty bên cạnh vẫn đúng giờ báo cơm trưa; gần dây, số lượng khách là có xu thế tăng lên.

Về điểm này, nàng cũng không thấy kinh ngạc lắm, bởi vì tay nghề của hắn hảo, mọi người cũng dần dần truyền nhau.

Bất quá khách ngày hôm nay là những nhân viên làm việc xung quanh đây.

"Sao lại thế này?" Nhìn những người khách liên tục vào, Bạch Vân tò mò hỏi.

"Nghe nói gần đây có triển lãm." Hắn quay lại quầy lấy cà phê đưa cho nàng, rồi đưa cho nàng. "Bàn ba người đằng kia muốn hai chén Latte, một ly Mocha."

Nàng sẵn sàng làm việc, nhưng là vẫn có điểm không ứng phó nổi.

Kết quả là hết nguyên một ngày, hai người làm việc ngập đầu, cơ hồ ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Thật vất vả đợi đến buổi tối, mãi tới hơn chín giờ, khách mới ít đi, còn lại vài người, nàng mới có biện pháp thở ra hơi.

"Cô có khoẻ không?" Hắn thu dọn xong một bàn mà khách vừa tính tiền.

"Hử?" Bạch Vân rửa cái chén thuỷ tinh, kỳ quái liếc hắn một cái.

"Sắc mặt của cô không tốt lắm."

"Chỉ là có điểm nóng." Nàng khẽ mỉm cười, "Chắc là do lúc nãy có nhiều khách quá."

Mặc dù có điểm hoài nghi, hắn vẫn là tiếp nhận lời giải thích của nàng, trở lại tiếp tục làm việc, nhưng quá không hai phút, khi nàng muốn đặt chén thuỷ tinh lên giá, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả

người liền đổ về phía sau, thiếu chút nữa là đụng vào tủ bát đĩa.

"Bạch Vân?" Hắn hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy nàng.

"Không…. tôi không sao…….. chỉ là có điểm quá nóng thôi." Chính nàng cũng hoảng sợ, tưởng bản thân có thể đứng thẳng dậy nhưng cả người lại lập tức mềm nhũn. "Điều hoà hỏng rồi sao?"

Điều hòa hỏng rồi?

Hắn ngẩn ra, thấy nàng coi thường tình huống trước mắt này, đưa tay sờ lên trên trán nàng, vừa sờ trán, thiếu chút nữa bật thốt khỏi miệng một câu thô tục.

Bình thường thấy nàng rất thông minh, như thế nào bây giờ lại biến thành ngu ngốc trì độn?

Hắn cầm lấy chìa khoá xe cũng nàng, vòng tay ôm lấy người nàng, có chút căm tức chính mình như thế nào lại không chịu chú ý như trước.

"Này, anh đang làm cái gì?" Bạch Vân sửng sốt, thấy hắn ôm mình bế ra khỏi quầy, liền kéo vạt áo hắn, nói: "Để tôi xuống dưới! Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Bệnh viện." Giọng nói của hắn mang theo tứcgiận, hướng cửa đi đến.

"Bệnh viện?"

Xem nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn cuối cùng nhịn không được mắng một câu: "Ngu ngốc, cô là đang phát sốt!"

"Phát sốt?" Không phải do điều hoà hỏng sao? Nàng trừng mắt nhìn, lập tức có phản ứng, bất quá, là thấy khách trong tiệm đang nhìn nàng với hắn có hành động kỳ quái, bất giác chụp lấy bả vai của hắn, muốn hắn dừng lại: "Không được, trong tiệm còn có khách…….."

Hắn dừng lại cước bộ, ánh mắt hung ác trừng nàng, nàng nhìn hắn có chút cảm thấy run rẩy, không tự giác dừng lại việc kháng nghị, rồi thấy hắn hung ác lộ ra nụ cười, hướng khách nhân trong quán phi thường lễ phép nói: "Thật có lỗi, bổn tiệm hôm nay đóng cửa trước thời gian hạn định."

Hắn nói còn chưa nói trong, trong tiệm còn lại ba bốn vị khách tự giác đứng dậy tính tiền.

"Không cần, coi như là tôi mời mọi người." Hắn vẫn là miệng mang nụ cười nhưng sắc mặt lại không có ý cười

Những người khách cao hứng mừng rỡ, lập tức bước đi không thấy bóng người.

"Này, anh………"

Bạch Vân kháng nghị, lại bị hắn ném một câu: "Cô có thể trừ vào tiền lương của tôi."

Hắn vẻ mặt không thèm quan tâm vừa nói vừa ôm nàng ra khỏi cửa, đem nàng vào trong xe dáng rùa vàng, không cho phép nàng có cơ hội nói chuyện, rồi trở về trong tiệm lấy túi da của nàng, sau đó mới kéo hạ cửa sắt, lại lên xe đưa nàng đi bệnh viện.

Nàng không biết nên có cảm giác gì.

Tức giận? Xấu hổ? Quá xấu hổ?

Liếc mắt nhìn hình dáng nam nhân khổng lồ ngồi trên xe, nàng vẫn không biết chính mình nên phản ứng như thế nào mới là bình thường.

Rất ít trường hợp bị người ép buộc trong trạng thái này, đầu óc vẫn như trước có chút mờ mịt, nàng cứ như vậy bị hắn cưỡng chế mang đi bệnh viện, sau đó lại bị hắn nhét vào xe đưa về nhà.

Có lẽ nàng hẳn là nên phản kháng một chút, như là nói nàng không có việc gì cả, có thể tự lái xe về nhà, hay linh tinh gì đấy……

Bất quá là trước đó nàng nói không có việc gì liền té xỉu, hắn đại khái sẽ không tin tưởng, hơn nữa đầu nàng còn có chút mê man — tuy rằng nàng có điểm hoài nghi man mê này là do đông khách nên vậy, mà không phải do nàng phát sốt — cho nên hắn liền tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Nàng thật sự phát sốt sao?

Đem trán tựa vào cửa kính của xe, nàng nghĩ…… nếu y tá nói như vậy, bác sĩ nói như vậy, hơn nữa cái cảm giác lạnh lẽo từ cửa kính xe lại làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái…… cho nên, đại khái là như vậy đi……

Trời mưa, khiến những giọt mưa rơi trên cửa kính.

Lúc nãy ở bênh viện nàng đã vào toalet tháo kính áp tròng, nhìn cái gì cũng không rõ ràng, nàng thở ra một hơi, hơi thở nóng làm lan trên cửa kính một màu trắng xám, nhìn từ bên ngoài lại có cảm giác một mảng mênh mông.

Radio truyền ra một ca khúc trữ tình đang được ưa thích, nàng có nghe qua, nhưng lại không nghĩ ra được là ai hát.

Là ai đây?

Mí mắt dần dần có cảm giác nặng nề, tiếng mưa rơi hoà vào giai điệu của bài hát, trên đường có một màu hồng phảng phất, từ tủ kính trong cửa tiệm vào tháng cuối xuân, nhưng ma-nơ-canh tựa hồ như đang nhảy lên theo những giọt mưa xuân.

Nàng bởi vì nghĩ đến cảnh tượng kia mà khóa miệng mỉm cười, ý thức dần dần mơ hồ, nàng biết đó là giả.

Đang nằm mơ sao?

Đại khái là vậy đi?

"Bạch Vân, đến rồi."

Ngừng xe, hắn quay người lại gọi tên nàng, lại phát hiện nàng đang tựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi.

"Bạch Vân?" Hắn thử lại kêu một lần.

"Hử?" Nàng chỉ hơi hơi lên tiếng, hai mắt cũng không có động tĩnh.

"Đến nhà cô rồi." Hắn nói.

"Ừm." Nàng lại lên tiếng, bất quá ý thức vẫn là không thanh tỉnh.

Hắn buồn cười nhìn nàng, lại nhìn nhìn toà nhà lớn kia, khẽ thở dài, nhận mệnh thu dọn những thứ cần đến, xác nhận địa chỉ nhà nàng, liền xuống xe rồi mở cửa xe sau, đúng lúc đỡ lấy nữ nhân ngủ gục suýt nữa ngã xuống, thật cẩn thận ôm lấy nàng, dùng chân đóng lại cửa xe, dùng tay bấm nút trên điều khiển từ xa.

Xe bíp bíp hai tiếng, rồi mới khôi phục im lặng.

Bầu trời đêm vẫn phảng phất mưa phùn, Bạch Vân vẫn như cũ không tỉnh, hắn ôm nàng chân bước nhanh vào đại sảnh, quản lý thay hắn mở cửa, tò mò đứng ở cửa hỏi: "Bạch tiểu thư làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là bị sốt, uống thuốc rồi nên đang ngủ?"

"Nha." Quản lý đi theo hắn đến thang máy, hảo tâm thay hắn bấm nút thang máy. "Thời tiết gần đây không ổn định, khiến nhiều người vì thế mà sinh bệnh."

Hắn mỉm cười, "Đúng vậy."

Cửa thang máy mở, hắn ôm nàng đi vào, quản lý lại hảo tâm thay hắn bấm tầng nhà nàng.

"Cám ơn." Hắn lên tiếng cảm tạ.

"Đừng khách khí." Quản lý cười cười, sau khi thang máy đi lên, hắn mới nhớ đến việc lưu lại giấy tờ của nam nhân kia.

Quên đi, hắn xem đại khái chắc là bạn trai của Bạch Vân đi.

Nhìn thang máy, quản lý sờ sờ đầu, ách xì 1 cái, đi trở về vị trí đi.

Ai, đêm dài cứ từ từ a……

Trong tay đang ôm một nữ nhân, mà còn phải lấy chìa khoá để mở cửa, thật sự là có điểm hơi khó khăn, may mắn nàng không tính là quá nặng, hắn thử ba lần là có thể mở cửa.

Hắn suy nghĩ xem công tắc đèn là ở đâu, khi đèn sáng ngời, lại làm cho hắn sửng sốt một chút.

Nhà nàng là nhà dạng trung, phòng khách chắc là rộng hai bốn mét, cái này thì không có gì là kì quái, làm cho hắn sửng sốt chính là cái tủ sách cao đến tận trần nhà, hơn nữa kia giá sách lại là hai tầng.

Đang lúc hắn hoài nghi nàng như thế nào có biện pháp lấy được sách trên giá kia, hắn nhìn đến một góc thấy cầu thang chuyên dụng mà chỉ có ở thư viện.

Giá sách hơn một nửa đã là loại tiểu thuyết mà nàng yêu thích, xem ra nàng không chỉ yêu thích đọc, mà còn là sưu tầm nữa.

Trên đời này thật đúng là người như thế nào cũng có.

Hắn cười lắc đầu, ôm nàng đi qua phòng khách, hắn đi lên cầu thang thì thấy có hai phòng, hắn nhìn cầu thang làm từ gỗ, lại nhìn vào hai căn phòng, quyết định nàng hẳn là ngủ là căn phòng lầu trên đi.

Hắn ôm nàng đi lên trên, quả nhiên nhìn thấy trong phòng có một giường và cũng thiết bị cần thiết.

Cách trang bày cũng không sai, sàn gỗ kéo dài hết khắp căn phòng, còn có một bức trang về bờ biển.

Ôm nàng đặt xuống giường, hắn xuống lầu lấy từ phòng tắm một chiếc khăn mặt ướt, lại trở lại lên lầu, đem khuôn mặt với mái tóc dài của nàng lau qua một lượt.

Hắn thay nàng cởi bỏ cột tóc đuôi ngựa, nàng mở mắt ra, mơ hồ lẩm bẩm nói: "Cám ơn……"

Hắn sửng sốt một chút, còn không có phản ứng, nàng lại tiếp tục mê man.

Thấy nàng như vậy, hắn hoài nghi nàng có thể làm theo lời bác sĩ dặn dò, sẽ uống thuốc bốn giờ một lần, có lẽ hắn nên lấy điện thoại của nàng ra xem, gọi điện thoại tìm đến bằng hữu của nàng để chăm sóc nàng.

Ngồi khoanh chân ở trên sàn gỗ, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng vì bị phát sốt của nữ nhân kia, nhịn không được đưa tay gạt bỏ mái tóc của nàng, nhẹ nhàng chạm vào cái trán nóng của nàng.

Nữ nhân này.

Vừa bực mình vừa buồn cười thở dài, hắn đã thấy qua rất nhiều người hết sức vì công việc mà tự làm mệt mỏi bản thân, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị sốt đến hơi bốn mươi độ mà bản thân vẫn không phát hiện ra.

Đột nhiên, hắn nhận ra hắn không có khả năng yên tâm trao nàng cho người khác, rồi chính mình lại đi về ngủ, cho dù hắn có trở về cũng là không ngủ được, rõ ràng là hắn không để tâm không được.

Thay nàng đắp chăn lên người, hắn đứng dậy lau khô tóc của chính mình, rồi đi xuống lầu vào bếp tìm nước uống.

Vừa rồi vào cửa không có chú ý, hiện tại đứng uống nước, hắn mới phát hiện nhà nàng có điểm lớn.

Ba phòng thì có hai phòng ngủ, thoạt nhìn thật sự không giống như là chỉ có một người ở.

Có bạn trai sao?

Hắn hơi hơi nhăn lại lông mày, đáy lòng lẩm bẩm.

Hẳn là không phải, hắn làm việc trong tiệm của nàng một tháng, cũng không thấy nam nhân nào thoạt nhìn có quan hệ thân mật với nàng.

Bất quá cho dù nàng có bạn trai cũng không liên quan đến hắn đi?

Khẽ cười hai tiếng, áp chế cái cảm giác kỳ ạ kia ở trong lòng, hắn lấy từ trong túi của nàng ra một ít thuốc, rót một cốc nước sôi mang lên lầu cho nàng, lúc muốn gọi nàng dậy uống thuốc, mới nhớ tới hôm nay nàng tựa hồ chưa có ăn cái gì, liền lại đi trở về phòng bếp.

Hắn mở cái tủ lạnh trông thật lớn kia, bên trong cơ hồ rỗng tuếch, chỉ có vài chai rượu mai, một lọ Côca, còn có một viên kẹo, ngăn đông lạnh thì chỉ có duy nhất một hộp kem "Haagen-Dazs".

Tìm nửa ngày ở các ngăn tủ phòng bếp, hắn chỉ phát hiện một bát mỳ ăn liền, hơn nữa mỳ ăn liền kia lại còn quá hạn sử dụng.

Khó trách nàng gầy như vậy, nàng chưa có lần nào ăn sáng ở tiệm, hắn còn tưởng rằng nàng đã ăn qua ở nhà, nhìn bộ dáng phòng bếp như thế này, tám chín phần mười là không có gì.

Ông trời, nhà nàng thậm chí chỉ một chút cũng không có! Dù có thế nào, trong nhà người bình thường hẳn là luôn dự trữ đồ ăn sáng với đồ ăn đêm đi? Bình thường nàng cũng không đói sao?

Nhíu mày, hắn cầm lấy chìa khoá, quyết định đi xuống cửa hàng tiện lợi mở hai tư hai tư gần đây mua một số thứ về, vừa ra đến trước cửa, lại có điểm lo lắng tiêu sái đi lên.

Nàng ngủ thực sự hảo, ngay cả xoay người đều không có.

Hắn nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, ra khỏi cửa xuống lầu đi mua đồ ăn.

Nửa đêm tỉnh lại, đầu vẫn là hỗn loạn.

Bạch Vân đứng dậy đi xuống phòng bếp để lấy nước uống, lại bị vấp vào một cái gì đó.

"Nha! ***! Cái gì vậy?" Đứng thẳng dậy, nàng ấn nút mở chiếc đèn nhỏ trên bàn trà, chỉ nhìn thấy môi đôi chân dài ở trên sô pha.

Nàng ngây người một chút, tầm mắt cứ thế dần hướng lên, liền thấy tên đang nằm ngủ trên sô pha.

Nha, đúng rồi, nàng phát sốt.

Đầu mơ hồ trầm trọng nhớ ra hắn đưa nàng về nhà, hình như có nấu một vài thứ cho nàng ăn..

Nàng có chút dại ra nhìn hắn, quyết định vẫn là đi uống nước trước nói sau.

Phòng bếp ở trên bàn vẫn đặt một bát cháo, chứng thật nàng cũng không hẳn là không nhớ.

Cầm cốc nước sôi, nàng đi trở về phòng khách, hắn vẫn còn nằm ở trên ghế sô pha, nàng vừa uống nước vừa nhìn hắn, cảm giác có chút là lạ.

Từ vài năm trước sau khi nàng mua căn hộ này, chưa từng có nam nhân nào vào trong nhà, càng miễn bàn như vậy đại lạt lạt nằm ở trên sô pha ngủ.

Hai tay phủng cốc nước, nàng nhất cái miệng nhỏ nhất cái miệng nhỏ uống ôn nước sôi, một đôi mắt không tự chủ được trành hắn xem.

Nói thật ra, này nam nhân thật sự không phải bình thường con to, nàng có điểm lo lắng của nàng sô pha y sẽ bị hắn ngủ suy sụp. Bất quá, nàng nguyên bản nghĩ đến hắn đưa nàng về nhà sau khi sẽ đi

rồi, không nghĩ tới hắn còn có thể lưu lại.

Không tự giác ngồi xổm xuống thân, nàng tò mò ngồi xổm bên người hắn nhìn vào mặt hắn.

Nam nhân kỳ quái.

Nàng rõ ràng có phòng cho khách, hảo hảo giường không ngủ, người này lại chạy tới phòng khách ngủ sô pha, cũng không có lấy chăn ra để đắp, thế nhưng lại đang ngáy; thanh âm không lớn, nhưng vẫn là có.

Nhịn xuống việc giúp hắn chỉnh lại tư thế, nàng lo lắng có nên đi vào phòng lấy chăn đắp cho hắn hay không, ai ngờ lại hắt xì một cái, nàng nhanh tay che kín miệng.

Hắn không tỉnh.

Bạch Vân nhẹ nhàng thở ra, duỗi thẳng chân đứng dậy, phía sau lại thình *** h truyền đến tiếng đồng hồ báo thức, nàng hoảng sợ, xoay người sang chỗ khác, mới phát hiện đồng hồ báo thức của nàng bị hắn đặt trên bàn trong phòng khách.

Mắt thấy hắn muốn tỉnh, tuy rằng không biết chính mình vì sao muốn trốn, nàng kinh hoảng cầm cốc nước hướng lầu trên chạy thật nhanh, rồi mới chui vào trong chăn giả vờ ngủ.

Tiếng đồng hồ báo thức dừng lại, thay vào đó là tiếng bước chân hắn.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền nghe được tiếng hắn ở trong phòng.

"Bạch Vân?"

Thanh âm của hắn ngay bên tai, nàng tiếp tục giả bộ ngủ.

"Bạch Vân, uống thuốc đi." Hắn vươn tay vỗ vỗ của nàng mặt, thanh âm khàn khàn nồng đậm buồn ngủ.

"Hử?" Nàng mở ánh mắt một đường chỉ hẹp.

"Uống thuốc, bác sĩ nói bốn giờ uống thuốc một lần." Hắn lắc lắc túi thuốc trong tay.

Nàng sửng sốt, như thế này liền hiểu được vì sao hắn phải đặt đồng hồ báo thức. Chậm rãi ngồi dậy, nàng lại đột nhiên cứng đờ, bởi vì quên trong tay còn có một cái cốc thuỷ tinh, thiếu chút nữa cứ như vậy đem ra khỏi chăn.

Không chú ý tới cơ thể cứng ngắc của nàng, Khấu Thiên Ngang lấy gói thuốc đưa ra cho nàng. Bạch Vân giơ tay khác nhận lấy, thừa dịp hắn xoay người lấy nước, nàng nhanh tay ném cốc thuỷ tinh lên sàn nhà.

Cạch!

Bởi vì quá khẩn trương, nàng không cẩn thận ném hơi dùng sức, tạo ra tiếng vang.

Hắn quay đầu, Bạch Vân hoảng hốt nuốt trọn mấy viên thuốc một lần, đưa tay ra lấy cốc nước trên tay hắn, ngửa đầu uồng liền một hơi.

"Cẩn thận, nóng." Hắn hoảng sợ, muốn ngăn cản, thì đã không còn kịp nữa.

Bởi vì rất nóng, Bạch Vân trong lúc nhất thời không nghĩ đến việc nhổ ra, cứ thế liền nuốt vào, kết quả nước sôi làm bỏng bên trong miệng nàng, mặt của nàng cũng trở thành tương đương với quái bị, đôi mắt cứ thế trừng thật lớn.

"Đừng cố gắng nuốt, nhổ ra, nhổ ra– " Sợ nàng làm ra việc ngốc, hắn nhanh tay cầm lấy cốc nước trên tay nàng, đưa cái cốc kề đến bên miệng nàng.

Nàng rất nhanh chóng nhổ nước ra khỏi miệng, viên thuốc cũng thế mà đi ra.

"A……a……..a…….. nóng quá…….." Nàng há miệng mãnh liệt hít vào thở ra.

"Thật có lỗi, nước lạnh không có, cho nên đành phải rót nước nóng, tôi không nghĩ tới cô lại uống nhanh như thế." Hắn vẻ mặt buồn cười đêm cốc nước đổ vào bồn cầu, rồi rót cốc nước lạnh. "Đây là nước lã, đừng nuốt vào, ta đi lấy cốc nước khác."

Nàng xấu hổ tiếp nhận cốc nước, nghe lời dùng nước lã lạnh.

Hắn đi một lúc lâu, nàng nhịn không được ôm mặt rên rỉ.

Trời ạ, quá mất mặt, thật sự là mất mặt mà chết, nàng đang làm cái gì a?

Nàng xem liếc mắt nhìn cốc thuỷ tinh nằm ở trên bàn, lại ngắm liếc mắt nhìn cái còn lại trên sàn là đầu sỏ tất cả, tức giận lườm cái xem thường.

Bất quá, nàng thấy tốt xấu gì vẫn là nàng a!

Chạy đi đâu chứ? Đây là nhà nàng a! Nàng xuất hiện ở trong phòng khách của mình chính là chuyện bình thường a, kỳ quái hẳn là cái tên công khai ở nhà người ta đi?

Người ta lại không có thừa dịp hắn đang ngủ mà có ý định quấy rối a.

Những suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, mặt nàng đỏ lên, giương mắt nhìn về phía trần nhà, thì thào phản bác nói: "Tôi mới là không có ý đồ quấy rối hắn a…."

"Cái gì?" Vừa lên lầu chợt nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, Khấu Thiên Ngang lấy bỏ thêm cục đá vào trong cốc nước nóng, "Xin lỗi, tôi không nghe rõ."

"Không có gì." Nàng trừng hắn, đột nhiên cảm thấy chính mình có phải hay không không hợp với hắn? "Tôi không có nói chuyện với anh."

Hắn rõ ràng nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, Khấu Thiên Ngang nhíu mày nhìn nàng, không có hỏi thêm lần nào nữa.

Nàng bỏ qua thần sắc có một ít điểm ngạc nhiên lẫn khó chịu, nói nhỏ ra tiếng: "Tôi chỉ là lầu bầu một mình."

"Ừm hừ." Hắn gật đầu, một bộ dáng đã hiểu.

Bạch Vân nhíu mày trừng hắn, không biết vì sao càng cảm thấy thêm khó chịu.

Hắn đem lượt thuốc mới cùng cốc nước đưa cho nàng, Bạch Vân đưa tay ra tiếp nhận, trước thử một chút, xác định nước vừa vừa, mới bắt đầu uống chung với thuốc.

"Cô đã hạ sốt chưa?" Hắn cất đi chỗ thuốc còn lại, sau khi vừa mới nói xong, đột nhiên cảm thấy hỏi nàng cũng như không, cho nên bàn tay trực tiếp vươn ra, sờ cái trán của nàng, rồi tự đo với nhiệt độ của chính mình.

Bạch Vân cả người lại cứng đờ, tay hắn cơ hồ che khuất một nửa tầm mắt của hắn. Nhịn xuống cảm giác xúc động, nàng dùng một nửa tầm mắt còn lại, nhìn lên bàn chân hắn, nàng hoài nghi quần trắng của hắn có phải quá lớn.

Nói đi nói lại, chân hắn quả nhiên rất lớn, đại khái có thể to gấp hai lần nàng.

Nam nhân này rốt cuộc ăn gì để khi trưởng thành lên có thể lớn như vậy a?

"Giống hư tốt hơn nhiều." Vừa lòng rút tay về, Khấu Thiên Ngang cầm lấy cốc nước trong tay nàng, khóe miệng khẽ nhếch nói:: "Cô có muốn ăn chút cháo hay không?"

Nhìn hắn, nàng lắc đầu.

"Vậy cô cứ hảo hảo ngủ, tôi ở dưới lầu, có việc gì thì gọi tôi một tiếng là được."

Nàng mở miệng muốn nói gì đó, nghĩ thế nào lại không nói nữa, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Hắn cầm cốc nước đứng lên, xoay người đi xuống lầu.

Liếc mắt nhìn thấy hắn đặt túi thuốc trên bàn, lương tâm đang yên lặng bất an vội lên tiếng.

Thở dài, Bạch Vân đứng dậy khỏi giường, vừa đi vừa nói.

"Này, cái kia…….."

Hắn quay đầu ngẩng đầu, "Hử?"

"Tôi có phòng dành cho khách." Nàng chỉ chỉ vào gian phòng khác.

"Cám ơn." Hắn mỉm cười.

Nàng lại trèo lên giường nằm, sau đó không lâu, nàng nghe được tiếng hắn đi vào trong phòng, cũng không bao lâu, lại nghe thấy tiếng hắn đi ra.

Hắn sao lại không trở về.

Nàng nhìn trần nhà, nhíu mày.

Sau một lúc lâu, nàng cuối cùng kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình, lén lút đi đến cầu thang đi xuồng lầu, lại vẫn thấy hắn đang ngủ ở trên sô pha, chỉ là trên người có thêm cái chăn.

Theo đó, nàng nghe được tiếng hắn ngáy nhỏ.

Đồ…. ngu ngốc……… này……

Nàng thật là không hiểu, vô lực thầm nghĩ ở dưới đáy lòng, khóe miệng lại không nhịn được mà nở một nụ cười yếu ớt.

Đồng hồ báo thức vang lên.

Nàng vươn tay ấn nút tắt đồng hồ báo thức, vẫn buồn ngủ mà ngồi dậy, lại thấy đồng hồ báo thức đặt phía trên một tờ giấy.

Nàng cầm tờ giấy lên xem, chỉ thấy trên đó viết như rồng bay phượng múa –

"Bạch Vân:

Tôi đi mở cửa tiệm, trong bếp có ít cháo, chỉ cần hâm nóng lại một chút là có thể ăn. Thuốc ở trên bàn bốn tiếng thì uống một lần,

Thuốc màu đỏ là thuốc hạ sốt, nếu cô không sốt thì không cần phải uống.

Tôi sẽ cố lo việc trong tiệm, cô cứ hảo hảo nghỉ ngơi.

Ps: nhớ rõ phải dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ."

Ách

Nhiệt kế? Nhà nàng không có nhiệt kế?

Nàng nhìn một cái xem thường, khi nhìn xuống chỗ đặt đồng hồ báo thức lại thấy có một hộp hình chữ nhật nho nhỏ.

Nàng ngây người một chút, cầm hộp lên xem, mặt trên của hộp có viết hai chữ — nhiệt kế!

Như này thì thật sự…

Bạch Vân kinh ngạc bật cười, phát hiện thế này cũng quá công thức.

Được rồi, được rồi, đo nhiệt kế liền đo nhiệt kế.

Cười cười lấy nhiệt kế ra khỏi hộp, nàng theo phương pháp sử dụng đặt lên trên miệng, ngoan ngoãn chờ đến hết thời gian quy định để lấy ra xem.

"Xem đi, đã nói là không sốt." Nhìn vết hồng ở trên nhiệt kế tự nhủ, nàng dương dương tự đắc nhướn mi, thanh âm lầu bầu:

"Không có gì ngạc nhiên cả."

Đứng lên, nàng đi xuống lầu đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt, quyết định ăn xong cháo thì có sẽ đi đến tiệm xem sao.

"Tôi đặt đồng hồ báo thức không phải là để cô đi ra đây."

"Tôi đã uống thuốc."

"Cô là đang bị sốt."

"Đã hạ rồi." Nàng nói xong liền lấy nhiệt kế ra từ trong túi, đưa đến cho hắn. "Tôi ra đằng trước xem sao."

Hắn không vui lập tức nhíu mày, còn muốn nói nữa, chuông gió trước cửa liền vang, Tiểu Trương làm việc ở tòa nhà lớn đối diện hổn hển chạy vào, trong tay vung lên một tập văn kiện.

"Khấu ca, Khấu ca, tôi thành công! Em làm theo lời anh, đối phương đồng ý cùng chúng em hợp tác rồi!"

"Thật sự? Như thế thì tốt quá." Hắn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Trương.

"Khấu ca, cám ơn anh, nếu không phải có anh, em tuyệt đối sẽ không thành công!" Tiểu Trương kích động mãnh liệt nắm lấy tay hắn

"Thật sự cám ơn anh."

"Không có gì, là do bản thân em chịu cố gắng." Khấu Thiên Ngang nhìn tên tiểu tử chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, cười nói: "Anh chỉ là đưa ra ý kiến, tiếp theo thì phải xem chính bản thân em, hảo hảo làm, đừng dễ dàng buông tay từ bỏ, em nhất định sẽ thành công."

Tiểu Trương vẻ mặt cảm động, "Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là thực cám ơn anh, em phải lập tức trở về đàm phán hợp đồng, tí nữa em sẽ mời anh ăn cơm."

"Ăn bữa cơm thì không cần đâu, sau này có rảnh thì lại đây ngồi."

"Em sẽ, nhất định đến! Cám ơn!" Tiểu Trương lại dùng lực mà lắc lắc bàn tay của Khấu Thiên Ngang, nghe thấy tiếng đồng sự gọi, vội vàng quay lại chạy ra xe, lúc gần đến nơi, cũng không quên quay lại vẫy vẫy tay với người ở trong tiệm.

Bạch Vân xem một màn như vậy liền cảm thấy choáng váng, sau một lúc lâu, mới có biện pháp mở miệng hỏi: "Chuyện gì thế này?"

"Không có gì." Như là lúc này mới phát hiện ra là có nàng tồn tại, hắn đột nhiên không được tự nhiên đứng lên, nói qua loa hai ba câu:

"Hai ngày trước hắn có tới đây, tôi thấy hắn hình như có chút phiền toái, cho nên cho hắn một chút ý kiến."

"Ý kiến gì?"

"Khụ ừm, chỉ là một chút ý kiến trong công việc." hắn lập lờ nói xong, liền xoay người vào phòng bếp.

Bạch Vân kỳ quái nhìn bóng dáng hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại.

Công ty Tiểu Trương là làm quảng cáo, hắn có thể cho người ta cái ý kiến quỷ quái gì?

Liếc mắt nhìn tòa nhà lớn là công ty quảng cáo mà được cho là có chút danh tiếng, theo thói quen định cầm cốc thủy tinh ra rửa, vòi nước liền có người lập tức đóng lại.

Nàng ngẩng đầu, thấy Khấu Thiên Ngang vội vàng quay lại từ trong bếp.

Thiếu chút nữa đã quên nữ nhân này đang bị sốt!

Hắn trừng mắt nhìn thẳng nàng mà nói: "Cô cứ đứng yên đi."

Nàng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cái cốc nó bẩn."

"Chút nữa tôi sẽ rửa." Hắn lấy cốc cà phê ra khỏi tay nàng, bắt buộc nàng bỏ ý nghĩ làm việc, lại bắt buộc nàng ngồi ở vị trí nàng thường hay ngồi, rồi lấy từ ngăn tủ một cuốn tiểu thuyết dúi vào tay nàng. "Nếu cô muốn ở đây, cũng có thể, cô ngồi đây đọc tiểu thuyết."

Oa nha.

Bạch Vân cầm tiểu thuyết, nhìn hắn, rồi lại nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay, tuy rằng nàng đã xem qua cuốn này, bất quá nếu người này cứ kiên trì như thế, nàng nghĩ là nàng vẫn nên hảo nghe theo.