Vô Diệm Xinh Đẹp

Chương 50: Chú ý




Chỉ chốc lát, cơm đã nấu xong, Tôn Nhạc trước tiên bới một chén đi qua dâng cho Ngũ công tử.

Ngũ công tử quay đầu, chán ghét nhìn thoáng qua bát sứ trong tay Tôn Nhạc đang ngồi xổm, lắc đầu nói: “Cầm đi đi, ta nhịn đói hai ngày còn không muốn ăn nó.”

“Vâng.”

Tôn Nhạc cung kính đáp, nàng chậm rãi lui về phía sau vài bước, lại đứng dậy.

Nói tới cũng rất kỳ quái, từ sau khi Nhược nhi biểu hiện tham muốn chiếm giữ mãnh liệt đối với đồ ăn nàng làm, Tôn Nhạc cũng không có ý định làm nó đến dâng cho Ngũ công tử .

Đương nhiên, trong chuyện này cũng có nỗi lo lắng của riêng nàng. Sau khi nàng đọc không ít sách trong thư phòng, cũng biết một việc, như chính mình một khi biểu hiện ra tài hoa trên phương diện này với Ngũ công tử, chỉ sợ từ nay về sau cũng chỉ là một đầu bếp nữ rồi! Hơn nữa rất có thể, mình sẽ bị Ngũ công tử xem như lễ vật hiến ột vị đại nhân nào đó.

Chuyện như vậy, Tôn Nhạc tuyệt đối sẽ không cho phép nó phát sinh.

Nghĩ đến đây, Tôn Nhạc bỗng nhiên cảm giác được, có lẽ Nhược nhi cự tuyệt mình trao đổi mấy lượng vàng với Thập Cửu cơ kia, lý do chính là lo ngại chuyện này!

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu: Nhược nhi không giống người khôn khéo như vậy, hắn sẽ không nghĩ xa như vậy.

Nghĩ đến Nhược nhi Tôn nhạc không khỏi có điểm nhớ hắn: cũng không biết sau khi mình rời đi hắn có chiếu cố bản thân hay không? Có thể ăn không ngon ngủ không yên hay không?

Nàng đối Ngũ công tử tuy rằng vẫn có cảm tình khó nói rõ. Nhưng nàng dù sao cũng là người của hai thế giới nàng biết rõ mình hẳn là nên lưu một con át chủ bài! Dù sao đi nữa chỉ có mình mới giúp được mình!

Mùi cơm chin lúc này đều đã phiêu đãng khắp nơi.

Tôn Nhạc cúi đầu lẳng lặng nuốt vào một bát món thập cẩmphần mình. Bất quá nói thật bát thập cẩm này cũng không khó ăn lắm.

Sau khi mọi người dùng qua cơm liền xuất phát một lần nữa. Đoàn xe lại kích khởi lên mười dặm bụi vàng.

Đi như vậy vài chục dặm thì trời về chiều, ngẩng đầu nhìn lại hai bên quan đạo mờ mịt là bình nguyên bằng phẳng căn bản nhìn không có nửa điểm người ở xem ra chỉ có thể ở trong lều.

Trên bình nguyên cỏ dại mọc lan tràn, may mà hiện tại đúng là thời tiết đầu mùa xuân, một mảng lớn cỏ xanh mượt lay động trong bùn đất, tràn ngập sức sống.

Tôn Nhạc vừa nhìn thấy đám cỏ này, hai mắt liền theo thói quen tìm kiếm loại nào có thể ăn được.

Lúc này, đám người A Phúc dưới sự trợ giúp của nhóm kiếm khách đã dựng lều lên.

Mà đám người Ngũ công tử, thì ngồi ở vải bố trải trên mặt đất thưởng rượu, hóng gió, xem ca múa.

Khi một luồng ráng chiều cuối cùng tan đi, từ đằng Đông dâng lên một vòng trăng rằm thì khắp nơi đã dấy lên lửa trại. Ở bên ngoài các vị chủ tử cùng thực khách Cơ phủ, đã tạo nên một vòng hỏa diễm, làm cho bầu trời cũng đỏ theo.

Ngũ công tử cùng các huynh đệ hắn cùng ngồi một chỗ, đang thưởng thức vũ đạo của sáu thiếu nữ. Song xu lúc này ngồi xổm phía sau hắn, vì hắn không nhanh không chậm đấm bóp bả vai.

Cô gái nhảy múa trong tiếng đàn cổ, Tôn Nhạc nhìn mấy lần, liền phát hiện các nàng chính là không ngừng đong đưa thân thể của mình, tuy không thể nói là tuyệt đẹp, nhưng động tác nguyên thủy mang theo vài phần mê hoặc, thoạt nhìn có hương vị khác biệt.

Tôn Nhạc cùng A Phúc và đám người hầu ngốc chung một chỗ, lẳng lặng nhìn một mảnh bầu trời đêm này. Tôn Nhạc thỉnh thoảng lại nhìn nhóm kiếm khách này một cái, thầm nghĩ: bọn họ cùng lắm chỉ là bảo tiêu, vị trí lều trại này, không có nghiên cứu vấn đề công thủ. Vừa nghĩ đến chuyện này, nàng liền lắc lắc đầu.

Trên bầu trời đầy sao chớp động, thỉnh thoảng có một trận gió lạnh thổi tới. Đây là đầu mùa xuân, gió còn mang theo một tia hàn ý, Tôn Nhạc xoa xoa chân, đến gần đám lửa một chút

Trên cỏ mang chút khí lạnh, Tôn Nhạc đi mấy chục bước, giầy rơm liền có điểm ẩm lạnh, nàng nhìn bầu trời mênh mông trên đỉnh đầu kia, bỗng nhiên thầm nghĩ: Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, nếu có cơ hội, ngươi vẫn nên rời đi Cơ phủ, rời đi Ngũ công tử. Sa vào loại vô vọng này sẽ khiến ngươi trở nên không vui. Tuy rằng, ngươi vốn là không có bao nhiêu chuyện đáng để vui sướng.

Đúng rồi, chờ thân thể này của ta lớn lên một chút, đối với thế giới này quen thuộc hơn một chút, sau khi hiểu rõ quy tắc của nó hơn, ta liền mang theo Nhược nhi rời đi thôi. Trong tay ta lúc này đã có mười lượng vàng, đến lúc đó mua một căn nhà gỗ nhỏ, làm chút ít buôn bán, hẳn là có thể vượt qua cuộc sống thực thư thái.

Nghĩ đến đây, nàng khổ sở cười rộ lên: trước đó không lâu ta còn nói với Ngũ công tử, đại loạn sắp xảy ra! Đại loạn rồi, ta còn nói chuyện trải qua cuộc sống thư thái gì nữa?

Nàng đi qua đi lại, bất tri bất giác đã đi tới phía sau đống lửa bên cạnh chúng công tử.

Đúng lúc này, một cái thanh âm kiều mỵ từ phía trước truyền đến, ” Nha đầu xấu xí kia, ngươi tới đây một chút.”

Tôn Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua ánh lửa hừng hực, cặp mắt của nàng tương đối cùng hai mắt của mỹ nhân bên người Tam công tử . Tôn Nhạc chống lại mắt phượng của mỹ nhân, đưa tay chỉ vào mình ngạc nhiên nói: “Người gọi tôi?”

“Đương nhiên!” Mỹ nhân cười tủm tỉm, nàng nhìn Tôn Nhạc từ trên xuống dưới, “Trừ ngươi ra, nơi này còn có một nha đầu xấu xí sao? Lại đây đi.”

Tôn Nhạc dưới sự đánh giá cuả mỹ nhân, chậm rãi cúi đầu xuống, nàng đem đầu thấp đến lồng ngực, nhẹ giọng nói : “Vâng” sau đó, nàng đi từng bước một đến hướng Tam công tử cùng mỹ nhân kia.

Cúi đầu lề mề đi đến bên cạnh hai người, Tôn Nhạc mỉm cười vái chào, chậm rãi tựa vào vải bố quỳ xuống.

Mỹ nhân kia nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nàng, thấy vậy cười nói với Tam công tử bên cạnh: “Phu quân, nha đầu xấu xí này lá gan rất nhỏ đây.”

Tam công tử“Ừ” một tiếng, quay đầu đưa mắt nhìn về phía Tôn Nhạc, liền không cảm thấy hứng thú dời ánh mắt đi.

Mỹ nhân kia kêu Tam công tử là ‘phu quân ’, hiển nhiên là cơ thiếp của hắn. Mỹ nhân đối với Tôn Nhạc vẫn là cảm thấy thực hứng thú, nàng nghiêng đầu đánh giá Tôn Nhạc, cắn môi anh đào đỏ au lại hỏi: “Nghe nói ngươi bây giờ là ‘ sĩ ’ của Ngũ công tử rồi, nói xem, nha đầu xấu xí ngươi làm chuyện gì, cư nhiên có thể được Ngũ công tử thăng lên làm sĩ?”

Tôn Nhạc cúi đầu như trước, nàng mềm yếu trả lời: “Tôi chỉ là đúng dịp cứu Ngũ công tử.”

Mỹ nhân bừng tỉnh đại ngộ, nàng nhìn Tôn Nhạc gật đầu nói: “Cũng chỉ có lý do này. Bất quá cũng thật kỳ quái, ngươi một cái nha đầu vừa nhỏ lại yếu như vậy, làm sao có thể cứu Ngũ công tử ?“

Chuyện này Tôn Nhạc cũng muốn biết.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hướng tới Ngũ công tử phía trước cách đó không xa nhìn thoáng qua, nhẹ giọng trả lời: “Cô nương hình như đối với công tử nhà ta rất hứng thú? Hắn đang ở phía trước đấy.”

Những lời này của nàng trong bông có kim, nhưng thanh âm thực sự quá hèn nhát bỉ ổi. Mỹ nhân kia không khỏi ngẩn ra, cao thấp đánh giá nàng không ngớt, mà Tam công tử lúc này cũng quay đầu nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.

Sau một lúc lâu, mỹ nhân khẽ hừ thật mạnh, không vui quát khẽ:“Ngươi bất quá là một cái tiện tỳ.” Nàng vừa nói đến đây, Tam công tử bên cạnh liền trừng nàng một cái! Mỹ nhân lập tức vội vàng ngậm miệng.

Tôn Nhạc lúc này nhẹ giọng nói: “Phu nhân, ta phải đi làm việc.” dứt lời, nàng chậm rãi lui về phía sau.

Mỹ nhân kia vừa thấy nàng phải đi, không khỏi có điểm gấp quát khẽ:“Ngươi gấp cái gì? Ngươi còn chưa nói cho ta biết Ngũ công tử nhà ngươi là nghe chủ ý của ai, dùng cái biện pháp gì, khiến cho Triệu hầu lập thiếp làm vợ ?” Tiếng quát khẽ của mỹ nhân kia vừa vội vừa nhanh, nàng một câu vừa nói xong, liền nhận lấy ánh mắt bất mãn của Tam công tử!

Ánh mắt này rất tức giận, khiến cho nàng trong lòng không khỏi hoảng hốt, cũng không còn tâm tư chú ý tới Tôn Nhạc rời đi.