Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 116: 116: Đoàn Tàu






Toa xe số hai của đoàn tàu D2348 có bữa ăn bàn xoay đó! Trên băng chuyền đầy tràn nguyên liệu nấu ăn được đặt vào giữa từng đĩa sứ một.

Có lá xách, ruột vịt, thịt bê, trâu béo, ruột kho, cá bò da và thịt thăn tươi bọc trứng.
Nhuế Nhất Hòa và Đan Tiểu Dã ngồi đối mặt nhau, trên bàn là một cái nồi sắt.

Một nửa là nước đỏ tê cay, một nửa là canh cá màu trắng sữa.
Vì Đan Tiểu Dã ăn cay thì dễ nổi mụn, vậy nên độ tiếp nhận với tê cay của cậu ta không cao, nhưng cũng không phải hoàn toàn không ăn được.

Dù sao có rất nhiều thức ăn phải nhúng với nước cay mới ngon.
Vốn là Đan Tiểu Dã cũng không đói, cậu ta hoàn toàn là ngồi đợi cho Nhuế Nhất Hòa ăn, sợ để cô đi ăn lẩu một mình thì cảm thấy không có ý nghĩa.

Người này nuốt thức ăn xuống miệng, vừa nhúng thịt bò vừa nói: "Phó bản cấp D chúng ta chọn là "939".

Thì ra 939 là một trong những cách gọi khác của ‘quái vật nghìn giọng".

Phó bản này có tổng cộng chín người chơi, nhiệm vụ là giúp tổ chức đặc công quốc tế bắt một con quái vật đang trốn ở ở khu vực khai thác mỏ.

Vật phẩm nhiệm vụ là một miếng da được lột xuống từ trên người con quái vật."
Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc nghe.

Cô không hề cảm thấy bản thân qua được phó bản cấp B rồi là có thể không coi phó bản cấp D ra gì.

Tuy các hành khách được gọi là ‘người chơi’, tiến vào thế giới được gọi là ‘phó bản’, nhưng thực tế nó cũng không phải là một trò chơi.

Ngay cả sứ giả dẫn đường mà người chơi xem là có sức mạnh không gì sánh được cũng không có cách nào để khống chế hoàn toàn sự phát triển của phó bản.

Nếu không thì ở đâu ra "phó bản thăng cấp"?
Cũng chính vì nó là thế giới thật, nên nó sẽ không có tình tiết cố định, không có kịch bản, có nghĩa là tình thế có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Theo lý thuyết mà nói, phó bản cấp D cũng có có thể biến thành phó bản cấp A.
Đan Tiểu Dã nói tiếp: "Quái vật trong này là một sinh vật ăn thịt sống bầy đàn, biết bắt chước giọng nói của loài người.

Chúng nó hoài thai mười hai tháng, con non sinh ra lại là con người.

Quá trình trưởng thành của những đứa bé này không có bất kỳ khác biệt nào với trẻ con loài người, mãi đến khi được tám tuổi.


Một ngày nào đó, chúng sẽ bỗng nhiên cảm thấy oi bức, tiếp đó là lên cơn sốt, sau đó sẽ xé rách da của mình, khôi phục hình dạng của quái vật."
Nhuế Nhất Hòa dùng đũa vớt một viên chả rau lên, lắng nghe rất nghiêm túc: "Vậy nên thật ra vật phẩm nhiệm vụ là da người của quái thú nhỏ?"
Đan Tiểu Dã gật đầu: "Đúng rồi đó!"
Nhuế Nhất Hòa thấy vẻ mặt xanh lè của cậu ta là đoán được cảnh đứa bé tám tuổi kia biến thành quái thú rất đáng sợ.

Tổ chức đặc công quốc tế, quái vật nghìn giọng gì gì đó, nghe có hơi quen tai, nhưng cô cũng không nhớ là mình đã được nghe ở đâu rồi.
"Sếp Nhuế, có thêm chút dấm chua không?"
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, tỏ vẻ lấy thêm chút viên chả rau nữa.

Đan Tiểu Dã vung cây đũa phép bên tay một cái, nói ‘đồ nhúng tới đây!’ Thế là từng món đồ nhúng một trên băng chuyền xếp hàng bay tới bàn.
Cậu ta nói tiếp: "Sau khi chúng em biết tập tính của quái vật, chúng em lập tức giữ một đứa bé trai lại, nhanh chóng giúp đỡ tổ chức kia khống chế cậu bé này trước khi cậu ta lột xác.

Vốn tưởng vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi, ai ngờ đâu tổ chức kia lại cảm thấy em và hai người chơi lâu năm khác cũng là quái vật, quái vật hình người.

Chúng em có giải thích với bọn họ thế nào cũng vô dụng.

Theo cách lý giải của đặc công tổ chức, nếu như siêu nhân, superheroes thật sự tồn tại, đó cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, là quái vật hình người cần được nhốt lại.

Sau đó, kẻ địch bèn biến từ đứa bé thành đặc công của tổ chức quốc tế thần bí, chúng em bị buộc phải trốn vào trong một cái mỏ, nhiều lần suýt nữa bị đông chết rồi.

May mà cậu bé hoàn thành quá trình biến đổi trước khi sự hỗ trợ của tổ chức tới nơi, nếu không cả nhóm chúng em đều đã đi đời rồi!"
Nhuế Nhất Hòa vần luôn lắng nghe, hầu như không nói chuyện.

Miệng cô không ngừng lại, lúc này đã có hơi no rồi.

Thấy Đan Tiểu Dã ở đối diện nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, cô thấy có hơi buồn cười, hỏi tiếp: "Thu hoạch như thế nào?"
Đan Tiểu Dã nhe răng cười.
"Mức độ hoàn thành nhiệm vụ chính là 80%, mức hoàn thành nhiệm vụ nhánh là 62%, đạt được một vật phẩm thần kỳ tên là "ống đựng bút kỳ lạ".

Tác dụng không lớn, có thể bán đi bù lại số điểm thưởng chị cho em mượn."
Biểu cảm của Đan Tiểu Dã thật sự trông giống một con chó nhỏ chờ khích lệ, nhìn người khác với đôi mắt ướŧ áŧ.
Nhuế Nhất Hòa không hề keo kiệt mà khen ngợi, liên tục nói "cậu tuyệt lắm".
Đan Tiểu Dã thấy có hơi đắc ý, tươi cười ngây ngô.

Rất tự nhiên, cậu ta hỏi về tình huống của phó bản cấp B.


Biết được thu hoạch của sếp Nhuế rồi, miệng cậu ta cũng không khép lại được.

Người này im lặng ngồi xổm trong góc toa, tự kỷ rồi.
Ăn xong một bữa cơm, Nhuế Nhất Hòa không hoang mang chút nào đi mở ra cửa toa xe số năm ra.

Bên trong có ba quả trứng lớn màu đen, cao chừng bằng một người.

Trên vách toa tàu có năm cái nút màu sắc không giống nhau: Đỏ, vàng, xanh, trắng, đen, dùng để điều khiển trứng khổng lồ.

Nghiên cứu một lúc lâu, hai người mới được Cẩu Đản ở toa xe số bốn giới thiệu một chút, biết được trứng khổng lồ là khoang chữa bệnh.

Gãy tay gãy chân không cần sợ, chỉ cần nằm vào trong đó thì chúng đều có thể mọc ra lần nữa.

Miễn là vẫn còn một hơi thở, vậy thì có bị thương thành như thế nào cũng được chữa khỏi.
Nó lại còn có thể trị liệu vấn đề tâm lý.

Dù cho bị dọa đến mất tinh thần ở trong phó bản, thì cũng có thể khôi phục bình thường.
Plankton cũng có thể giữ chức vụ bác sĩ, nhưng nếu không đưa điểm thưởng thì anh ta không thể cung cấp dịch vụ.

Nếu như bị từ chối, nhất định là do người ta không đủ điểm thưởng.

Nếu xem như vậy, dường như Plankton có thể thay thế cho khoang chữa bệnh, nhưng thật ra có sự khác biệt rất lớn, vì dù sao khoang chữa bệnh cũng là miễn phí.
Nhuế Nhất Hòa sờ sờ cái vỏ ngoài lạnh như băng của khoang chữa bệnh, quyết định vẫn nên về toa xe số ba ngủ một giấc trước.
Ba tiếng sau, cô ngồi dậy từ cái buồng ngủ đang mở, duỗi người, sau đó sử dụng danh hiệu "GM duy nhất".
Sau khi sử dụng, chỗ hai mắt cô xuất hiện cảm giác hơi đau đớn.

Trừ chuyện này ra, cô không hề cảm giác được đau đớn hay khó chịu nào nữa.

Tuy nhiên, cô có thể cảm thấy cơ thể mình có phát sinh biến hóa kỳ diệu, nhưng cô không cách nào miêu tả được.

Sự thay đổi rõ ràng duy nhất là tóc của cô dài ra nhiều.
Tóc dài tới eo, dưới ánh sáng của ngọn đèn, nó có màu đỏ nhàn nhạt, bóng mượt đến mức có thể mang đi quay quảng cáo dầu gội đầu.

Nhuế Nhất Hòa mở bảng skills cá nhân APP trong điện thoại di động lên.
[Người chơi: Nhuế Nhất Hòa.]
[Thuộc tính cá nhân: Sinh mệnh 1130, thể lực 2700, công kích 3345, phòng ngự 830.]
[Vật phẩm thần kỳ: (Đã giao ước) Huân chương không gian, khoang gỗ bên trái/ hai tay, đồng phục của đội bảo vệ ốc đảo...!(Chưa giao ước) Con mắt bí mật.]
[Khả năng đặc biệt: Dòng máu; Dòng máu (Trong hai mắt của bạn chia ra chứa đựng một giọt máu của hai vị.

Tiếc thay thuộc tính hai người xung khắc với nhau, tuyệt không được dùng chung.

Vốn dĩ bạn chịu nguy hiểm có thể nổ người mà chết.

Sau khi trải qua điều chỉnh tối ưu hóa nhất, hình như cả hai đã hòa hợp được, tương hỗ và phụ thuộc lẫn nhau.

Cuối cùng bạn đã cân bằng được nguy hiểm).]
Nhuế Nhất Hòa không kìm được mà sờ sờ hai mắt của mình cách lớp mi thật mỏng.

Hai con mắt chia ra chứa đựng một giọt máu, chủ nhân của giọt máu đó được làm mờ đi.

Tuy là cô không có cách nào nhìn xuyên qua lớp làm mờ thật dày, để xem cuối cùng sau đó là gì.

Tuy nhiên, là một người chơi lâu năm, cô có thể xác định được làm mờ nghĩa là cấp cao, là trâu bò, là không thể tả nổi.
Cấp bậc của ma nữ Dư Cẩm Bối có làm mờ, theo miêu tả thì không có cách nào gϊếŧ được, chỉ có thể phong ấn.
Khối Rubik công nghệ cao đến từ một thế giới được làm mờ.
Hai người chủ nhân của hai giọt máu này có địa vị rất lớn.
Dòng máu ở mắt phải là do cô La đưa cho Nhuế Nhất Hòa, còn dòng máu ở mắt trái là từ đâu ra? Cô không hề ấn tượng.

Nhưng cô mơ hồ cảm giác tính cách đặc thù của bản thân, rồi có thể trở thành hành khách của đoàn tàu địa ngục sau khi bị tai nạn xe cộ chết là chuyện có quan hệ với giọt máu không nhớ nổi ở mắt trái.
Ánh mắt cô đảo qua mấy chữ "nổ người mà chết", Nhuế Nhất Hòa tiếp tục nhìn xuống.
[Danh hiệu: Người yêu của vu nữ (Bạn được sự quan tâm của thần linh, từ nay về sau có sức mạnh chống lại những bùa chú rất mạnh mẽ, còn có tỷ lệ bắn ngược bùa chú về lại nhất định.

Trong nụ hôn chân thành của vu nữ, bạn nhận được năng lực cảm nhận thần linh của vu tộc, cũng có thể sử dụng thần lực).
Người yêu của vu nữ, miêu tả vốn có của nó là: Bạn nhận được sự quan tâm của vu thần...!Bạn có thể thực hiện vu thuật…]
[Kẻ diệt thế (Bạn là một kẻ điên từng đích thân bế một cô bé ngốc nhiễm độc zombie vào trong thành phố, sắp xếp cho ở một cô nhi viện, gián tiếp tạo thành phó bản thế giới bị hủy diệt.

Vậy bạn có thể tạm thời bỏ qua một nửa trí tuệ, nhận được sự điên cuồng gấp đôi.

Với cái giá là giá trị thể lực giảm đi nhanh chóng, sức chiến đấu của bạn sẽ được tăng tới 2W).]
Miêu tả "sức mạnh tăng vọt tới mức cao nhất" vốn có đã được sửa lại, hạn chế sức chiến đấu của Nhuế Nhất Hòa ở 2W.

Thoạt nhìn thì nó giống như làm giảm năng lực, khiến cho sức mạnh cô yếu đi.

Trên thực tế, một khi câu "vứt bỏ toàn bộ lý trí" bị bôi bỏ rồi, cuối cùng cái danh hiệu này cũng trở nên có ích, mà không phải là thứ vô dụng nữa.

Miêu tả của danh hiệu khác là ‘Đồ Tể Terminator’ và ‘Bạn thân của ma nữ’ không có thay đổi.
"Trạng thái đặc biệt" cũng không tiến hành điều chỉnh.
Mặc dù không thể tiếp tục sử dụng vu thuật nữa, nhưng chỉ cần bỏ được nguy hiểm nổ người mà chết, vậy lần điều chỉnh này cô không thua thiệt.

Thu hoạch từ thế giới rubik đã giúp cho khả năng của cô tăng lên rất nhiều.

Chưa hết, không còn vu thuật nữa, nhưng không phải vẫn còn thần lực sao?
...!Thần lực này phải dùng như thế nào đây?
...
Ngày thứ mười lăm Nhuế Nhất Hòa lên tàu mới rề rà liên lạc với Đệ Ngũ Triều Lãng.

Phó bản mới tên là "Ác ma Thời Triết", một phó bản cấp B dạng bị khóa.
Bản thu nhỏ kỹ thuật của Đệ Ngũ Triều Lãng nghiêm trang: "Manh mối cụ thể, đợi vào phó bản rồi nói sau."
"Được." Nhuế Nhất Hòa gật đầu: "Hợp tác vui vẻ!"
Đệ Ngũ Triều Lãng lạnh lẽo ừ một tiếng với cô xem như là trả lời, cắt ngang điện thoại.
So với độ khó của phó bản, Nhuế Nhất Hòa sợ sứ giả dẫn đường không đáng tin cậy hơn.

Có bài học từ phó bản "Tặng quan tài" trước đó, cô đã hiểu rõ sứ giả dẫn đường không phải là vô địch từ lâu rồi.

May mà cấp độ của phó bản "Tặng quan tài" không cao, nếu không bị bẫy chết thì coi như còn ổn.
Chọn Đệ Ngũ Triều Lãng có rất nhiều lợi ích, nhưng chỗ xấu là không có cách nào chọn phó bản khác.

Tuy nhiên, có thể đổi một sứ giả dẫn đường mình trông cậy vào được thì có hàng ngàn, hàng vạn lợi ích.
Nhuế Nhất Hòa bảo Đan Tiểu Dã suy nghĩ thật kỹ một phen, xem cậu ta có muốn đi vào phó bản chung với cô hay không.

Đối với bạn học Tiểu Đan mà nói, phó bản cấp B là quá nguy hiểm.

Tuy nhiên, nếu sau đó bạn học Tiểu Đan quyết định không đi cùng với cô, cô sẽ phải cân nhắc tìm đồng đội cho bạn học Tiểu Đan, hoặc là để cậu ta trực tiếp nhảy sang đoàn tàu khác.
Tính cách Đan Tiểu Dã mềm yếu, không giỏi quyết định, cộng thêm năng lực vu sư thiên về hỗ trợ, vào phó bản rất cần đồng đội làm chỗ dựa.

Dù cho cậu ta tham gia một mình, hay lập được một đội mới bằng vận khí của bản thân thì cũng cách cái chết không xa.
"Sếp Nhuế, em muốn đi vào phó bản chung với chị.

Chị yên tâm, em không còn là con nít nữa, có thể chịu trách nhiệm về quyết định của chính mình.

Dù là phó bản cấp thấp nhưng tỷ lệ tử vong cũng không nhỏ, ít ra vào phó bản cấp B sẽ thu hoạch được lớn hơn.

Chị yên tâm đi, em sẽ không ngáng đường chị đâu!"
Đan Tiểu Dã sợ cô không đồng ý, nói nghiêm túc: "Em đã nghĩ xong rồi."
"Cản đường cái gì chứ...!Không được tự coi nhẹ mình!" Nhuế Nhất Hòa cười một cái, bảo: "Đi thôi! Tàu tới ga rồi!".