Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 62: 62: Kẻ Tham Lam Mười Tám






Anh béo kể lại toàn bộ quá trình diễn ra của sự việc rồi cúi đầu im lặng.

Sau đó, anh ta phát hiện ra một nửa cơ thể mình đã bị bao bọc bởi chất nhầy, bày ra bộ mặt vui mà không vui, buồn mà không buồn.

Cộng với khuôn mặt mập mạp, mọi biểu cảm của anh ta đều khiến cho mọi người cảm thấy buồn cười.
Nhuế Nhất Hòa không giải trừ trạng thái hóa ma, mang một con dao phay từ trong bếp ra.

Cô nhắm vào cổ anh béo, dùng hết sức chặt xuống.

Cô nghĩ, nếu trạng thái hóa ma sẽ khiến cho chất nhầy kia phản ứng lại.

Vậy dùng một vật công kích bình thường, không có linh lực thì có thể chất nhầy sẽ không cảm nhận được.
Kết quả, con dao vừa chém vào chất nhầy lại bị bắn ra ngoài.
Chất lỏng kia chảy ra từ đường nét trên khuôn mặt và lỗ chân lông của anh béo.

Chẳng mấy chốc, nó đã tạo thành một hình cầu rất lớn màu vàng nhạt lơ lửng, cách mặt đất khoảng chừng năm xăng ti mét.

Anh béo nằm bên trong khối cầu, hai mắt nhắm chặt giống như đang ngủ.
Các người chơi đều tiến đến thử, chất nhầy rất lì lợm, lửa nước bất xâm.
Đan Tiểu Dã lo lắng hỏi: “Phải làm thế nào bây giờ?”
Phải lên trên ác xép đánh Boss sao? Tốt xấu gì Tham Lam cũng là thần, cậu ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Nhuế Nhất Hòa: “Chỉ có thể chờ thôi…”
Bảo Tĩnh lên tiếng hỏi trước: “Chờ cái gì?”

Nhuế Nhất Hòa: “Chờ đến mười hai giờ là có thể hỏi Mystery Live một câu hỏi.

Đến lúc đó, chúng ta sẽ hỏi nó xem điểm yếu của Tham Lam là gì.”
Đòn tấn công mạnh nhất của cô cũng không phá nổi phòng ngự của Tham Lam.

Chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã lên trên gác xép thì có khác gì là đi chịu chết đâu.
Bỗng nhiên, Tuyên Hòa vẫn luôn im lặng lại tiến đến gần Bạch Phàm với tốc độ rất nhanh khiến cho mọi người không kịp phản ứng, vươn tay lên vỗ vào bả vai của anh ta.
Đan Tiểu Dã nhìn thấy một đám những khối cầu chất nhầy màu vàng trong suốt có kích thước bằng quả bóng bàn ở đằng sau gáy của Tuyên Hòa.

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sếp Nhuế không hề nói bừa, Tuyên Hòa thật sự chịu ảnh hưởng bởi Tham Lam sao? Cậu ta lập tức lớn giọng nhắc nhở Bạch Phàm: “Cẩn thận…”
Nhưng vẫn chậm một bước.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất rồi lăn lông lốc đến bên cạnh chân của Nhuế Nhất Hòa.
Đó là đầu của Bạch Phàm.

Đầu cổ anh ta bị chặt đứt lìa, vì cái đầu lăn trên sàn nên máu tươi bắn tung tóe ra sàn xi măng.

Nhất thời, Bạch Phàm vẫn chưa ý thức được là mình đã chết.

Anh ta mấp máy môi, đưa mắt xuống bên dưới nhìn lại… Sau khi phát hiện ra trạng thái của bản thân, ánh mắt bỗng chốc mất đi thần thái, dần dần bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng màu xám.
Anh ta đã chết rồi, bị chém một phát đứt đầu mà chết.
Trong phó bản, người chơi không thể trực tiếp gϊếŧ chết người chơi, đấy là phạm quy!
Tuyên Hòa vừa gϊếŧ người xong cũng ngã xuống đất, nửa người đè lên các xác không đầu của Bạch Phàm, tay phải cầm một con dao nhuốm máu.

Lồng ngực anh ta không hề phập phồng chút nào, hình như cũng chết rồi.

Đan Tiểu Dã muốn đến xem thử xem Tuyên Hòa còn thở không nhưng bị Nhuế Nhất Hòa ngăn lại.
“Mọi người lập tức rời khỏi nhà trọ.”
Hai mắt của Nhuế Nhất Hòa bắt đầu đau đớn, một bên lạnh như băng, một bên nóng rực.

Cô nhìn thấy Tuyên Hòa đứng lên từ thân thể vừa mới ngã xuống của anh ta, một nửa khuôn mặt đeo mặt nạ xương trắng.

Ban đầu, anh ta có dạng nửa trong suốt, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành thực thể.
Tuyên Hòa mặc một bộ quần áo màu đen, nửa bên trên giống như ki mô nô, bên dưới là một chiếc quần ống rộng thùng thình, thắt đai lưng màu trắng… Trên tay cầm một thanh đoản đao màu đen nhánh.
Cả thanh đao được bao quanh bởi ánh sáng, rõ ràng là món một vật phẩm thần kỳ.
“Cô có thể nhìn thấy tôi sao?”
Vẻ mặt của Tuyên Hòa xương trắng lộ ra vẻ ác ý: “Thú vị!”
Nhuế Nhất Hòa không để ý đến anh ta mà chỉ nói với Đan Tiểu Dã: “Đi mau, tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt.”
Vào thời khắc quan trọng cũng có thể dựa vào Đan Tiểu Dã.

Cậu ta duỗi tay ra, một bên kéo Lưu Thụ Lâm, một bên kéo Bảo Tĩnh chạy ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Tuy rằng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng sếp Nhuế đã bảo cậu ta chạy mà cậu ta còn ở lại thì chắc chắn sẽ gây trở ngại cho cô.
Thứ thoát ra khỏi thân thể của Tuyên Hòa chính là hồn phách của anh ta.

Sau khi có được năng lực Tử Thần, trạng thái linh hồn mới có thể phát huy được sức mạnh thật sự.

Đan Tiểu Dã, Lưu Thụ Lâm và Bảo Tĩnh chỉ là người bình thường, không có linh lực nên không nhìn thấy trạng thái linh hồn của Tuyên Hòa… Giống như khi những ma quỷ trong phó bản không muốn để họ nhìn thấy thì bọn họ không thể nào nhìn thấy chúng.

Vào thời khắc nguy hiểm này mà Nhuế Nhất Hòa lại mất tập trung.

Cô nhận ra rằng những người đã chết được chọn thì cả linh hồn và máu thịt của họ đều sẽ xuất hiện ở trên tàu.

Trước đây, cô nghĩ rằng hành khách trên tàu là linh hồn, nhưng mà trạng thái linh hồn không giống như thế.
Cô hiểu sai rồi.
Hiện giờ, so sánh giữa Tuyên Hòa có năng lực Tử Thần với những hành khách ở Linh giới thì cô mới hiểu ra được một chút.
Dù chết như thế nào ở Nhân gian giới thì khi đến Linh giới, thân thể cũng sẽ được chữa trị đến trạng thái tốt nhất.
Những người không được chọn thì không biết có phải là đã chết thật rồi hay không.

Linh hồn của những người đó sẽ tan biến và trở thành chất dinh dưỡng… Giống như đất nuôi dưỡng thực vật, sau khi thực vật chết đi sẽ hóa thành chất dinh dưỡng, trở về với đất.
… Dù sao thì ở Linh giới cũng không có cái gọi là đầu thai chuyển thế.
Tuyên Hòa không có quấy rầy Nhuế Nhất Hòa đang ngẩn người.

Vì linh lực tỏa ra nên bộ đồ màu đen không có gió vẫn khẽ lay động.
Nhuế Nhất Hòa hồi phục lại tinh thần, nói một cách vô cùng thẳng thắn: “Nếu bây giờ anh gϊếŧ tôi thì sẽ không đủ tổng số lượt like.”
Lượt like của ba ngày cộng lại phải cao hơn ba mươi nghìn thì mới có thể hỏi Mystery Live một câu hỏi.

Nếu Nhuế Nhất Hòa chết trước khi trời sáng thì tất cả lượt like của một ngày sẽ không được tính vào tổng số lượt like.

Mà cô lại là chủ phòng được yêu thích nhất, thậm chí còn có thể khiến tổng số lượt like giảm xuống sáu nghìn ba trăm lượt so với tiêu chuẩn.
Cô khẳng định là Tuyên Hòa không có mất trí.

Cho dù anh ta chịu ảnh hưởng bởi Tham Lam thì mức ảnh hưởng cũng rất nhỏ.
“Không.” Tuyên Hòa giơ đao lên, tiến về phía trước: “Nếu tôi gϊếŧ cô, sẽ có rất nhiều người like cho tôi.

Có người thích xem chủ phòng tìm kiếm manh mối, có người thích xem suy luận và vạch trần bí mật thì đương nhiên cũng có người thích xem tàn sát đẫm máu.


Càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dopamine sẽ tiết ra càng nhiều, khán giả sẽ càng vui vẻ.”
Nhuế Nhất Hòa tức giận, không nhịn được mà mắng anh ta là đồ thần kinh.
Tuyên Hòa: “Tôi chỉ đang dọn dẹp những người không có giá trị thôi.”
Nhuế Nhất Hòa cau mày: “Anh nói vậy là có gì?”
Tuyên Hòa: “Ví dụ, tôi có thể đạt được ba mươi nghìn lượt thích, đồng nghĩa với việc giá trị của các người là con số không, không đáng sống ở trên đời.”
Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm, nếu không có lượt like mà mọi người cố gắng tích lũy từ trước, một mình anh ta muốn đạt được ba mươi nghìn lượt like thì đúng là nằm mơ.

Lúc mới tạo nhân vật, lượt like của anh ta thấp nhất trong số chín người.
“Cái gì mà dựa vào giá trị để phán xét là người chơi có đáng được sống hay không? Rõ ràng anh là đồ biếи ŧɦái, lấy việc gϊếŧ người làm niềm vui.”
Tuyên Hòa từ chối cho ý kiến: “Cô muốn kéo dài thời gian để chờ sứ giả dẫn đường đến cứu cô sao?”
“Không! Tôi biết anh đã dùng cách gì đó để né tránh quy tắc người chơi không thể gϊếŧ người chơi… Ví dụ như bị quái vật trong phó bản khống chế, không thể làm theo ý mình.

Ví dụ như bị quái vật kí sinh, bị lây nhiễm suy nghĩ của chúng…”
Nếu không, ngay sau khi Bạch Phàm bị gϊếŧ thì bạn học Đệ Ngũ đã xuất hiện rồi.
Tuyên Hòa đắc ý nói: “Thật đáng thương! Chắc cô đang sợ tôi lắm? Tôi là một sinh vật huyền thoại, còn cô chỉ là một siêu nhân.

Cô vắt óc nghĩ cách kéo dài thời gian chẳng qua cũng chỉ vì muốn cái chết sẽ đến chậm hơn một chút.”
“Tôi không sợ! Kéo dài thời gian cũng chỉ vì muốn hiểu rõ tình trạng của anh thôi.”
Nhuế Nhất Hòa tươi cười: “Đừng coi trận chiến giữa tôi và anh thành một cuộc tàn sát từ một phía.

Anh có thể gϊếŧ người chơi, có nghĩa là tôi có gϊếŧ anh cũng không phạm quy.

Đồ cặn bã, đi chết đi.”
Vẻ mặt đắc ý của Tuyên Hòa trở nên cứng đờ.
Vậy mà cô lại không biết tự lượng sức mình, muốn chiến đấu với anh ta!
Không… Hẳn là cô sợ được sợ mất, không dám phản kháng mới đúng chứ!.