Vô Hạn Thự Quang

Quyển 13 - Chương 11: Meme! Vị diện!




Dịch giả: white_3n

Cấu tạo của thần cách vô cùng phức tạp, tất cả đều là do số lượng dày đặc của các văn tự ký hiệu, chữ tượng hình hoặc là hình vẽ trừu tượng cực nhỏ mà mắt thường không cách nào phân biệt được tạo thành. Mức độ nhỏ tương tự như cấp độ nguyên tử, mắt thường căn bản không cách nào nhìn thấy được cấu tạo của cấp độ này.

Sở Hạo toàn bộ đều dựa vào một loại cảm ứng, đó là lúc thần tính trong cơ thể hắn chảy vào bên trong thần cách làm sinh ra cảm ứng này. Những hạt thần tính kia phảng phất như là một bộ phận thân thể của hắn vậy, lúc chảy vào thần cách giúp hắn cảm nhận được cấu tạo của thần cách, đây là một loại cảm giác rất khó dùng lời để diễn tả.

Mà khi thần tính của hắn thâm nhập vào bên trong thần cách, ban đầu thần cách nhìn rất ảm đạm u ám, thậm chí đã bắt đầu hóa thành màu xám, dường như đang trở nên khô héo, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phân tán thành những văn tự ký hiệu cực nhỏ. Sau đó bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, trong lúc nhúc nhích xuất hiện ánh sáng, chỉ là lúc những văn tự ký hiệu sáng lên đến đỉnh điểm, Sở Hạo liền có cảm giác số lượng nhỏ thần tính đã biến mất không còn dấu vết.

Tuy rằng lượng thần tính bị biến mất vô cùng nhỏ, ít đến mức khó có thể chú ý, giống như là giọt nước trong một hồ lớn vậy. Nhưng sau khi ý niệm Sở Hạo tiến vào bên trong thần cách, lúc này mới phát hiện thần cách rộng lớn vô biên, vừa nãy chỉ mới thâm nhập vào một bộ phận văn tự ký hiệu nhỏ của thần cách, nếu muốn nắm giữ toàn bộ thần cách này, đoán chừng thần tính của hắn còn lại chưa tới một nửa.

Sở Hạo quả thực vô cùng đau lòng, chỉ còn một nửa thần tính, cái này thực sự giống như cắt đi một phần cơ thể hắn vậy. Tuy rằng không phải thiếu một nửa thần tính, thực lực hắn cũng sẽ suy giảm đi một nửa, nhưng mà khả năng tiến bộ trong tương lai của hắn sẽ giảm rất nhiều, thậm chí là khả năng tạo ra thần hỏa cũng sẽ ít hơn rất nhiều…

Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn cũng không còn đường lui nữa rồi, toàn tâm khống chế thần tính di chuyển hướng về bên trong thần cách. Khi số lượng thần tính của hắn thâm nhập bên trong càng lúc càng nhiều, những kết cấu màu xám bên trong thần tính càng lúc càng sáng ngời. Cuối cùng, giống như đã vượt qua được một loại giới hạn, lúc thần tính tràn ngập toàn bộ bên trong thần cách, trong giây lát, một lượng lớn tin tức mãnh liệt chảy vào bên trong thần tính giống như mây đen ồ ạt kéo tới.

“Thần a, thần vĩ đại a, thẩm phán tối cao, chủ nhân của những vinh quang, nguồn gốc phát triển của vạn vật, chủ nhân nuôi dưỡng chúng sinh, ngài cùng tồn tại với chúng ta!”

Dòng âm thanh này trộn lẫn với nguồn tin tức khổng lồ chảy vào bên trong, dường như là âm thanh do hàng trăm triệu sinh vật phát ra, và rõ ràng là những lời cầu xin và khẩn cầu thần thánh. Không biết vì sao, lại làm người nghe sởn hết cả gai ốc, dường như có thanh âm tượng tự vọng lên từ địa ngục, hơn nữa là vô số âm thanh đáp lại, thực sự tràn đầy sự thành kính, nhưng không cảm giác được chút thần thánh nào, ngược lại, từ những âm thanh như lời thì thầm này, Sở Hạo chỉ cảm thấy tràn đầy mùi tử vong và khủng bố…

Trong giây lát, Sở Hạo có cảm giác bản thân đã đi tới một thế giới khác, thế giới này trời xanh mây trắng, khắp nơi đều là rừng rậm, đất ngập nước và đầm lầy, tràn đầy khí tức hoang dã cổ đại.

Mà ở thế giới tràn đầy khí tức hoang dã, tràn ngập rừng cây, rừng rậm và đầm lầy này, lại có một nền văn minh sáng chói.

Đây là nền văn minh tinh thông toán học, thiên văn, còn có gieo trồng nông nghiệp và kiến trúc. Nền văn minh trong rừng rậm này phát triển, sáng tạo ra một xã hội văn minh khiến người khác phải thán phục, chẳng hạn như các công trình kiến trúc, như kim tự tháp rất hợp với thẩm mỹ quan của nền văn minh. Dù như bọn họ cách văn minh tiêu chuẩn của thế kỷ hai mươi mốt trước mấy trăm năm, thậm chí hơn một nghìn năm, cũng đã có thể quan sát các chòm sao vũ trụ, sau đó tạo nên lịch nông nghiệp hợp lý nhất.

Xuất hiện trong mắt Sở Hạo chính là một nền văn minh như vậy, tuy rằng không biết vì sao, nhưng mà hắn rõ ràng thấy được tiến trình của nền văn minh này. Từ lúc ban sơ cho đến khi xuất hiện người ở đại lục này, chậm rãi thích ứng với rừng rậm, dần dần tụ tập lại thành bộ tộc, từng bước tiến hóa thành các làng mạc, rồi đến thành phố, lên đến quốc gia, toàn bộ tiến trình của nền văn minh này đều hiện ra trước mắt hắn.

Loại trạng thái này hắn có vẻ có chút quen thuộc, dường như đã từng trải qua ở thế giới The Lord of the Rings, có chút giống như giấc mộng, không giống chân thực, nhưng cảm giác giống như là tự mình trải qua vậy. Lúc này hắn không làm gì cả, chỉ có thể quan sát những chuyện này, hơn nữa lại cảm nhận được tâm tình nào đó được truyền đến.

Tại rừng rậm và đầm lầy này tạo dựng lên nền văn minh rực rỡ, bọn họ sùng bài các loại thần linh, bọn họ tin tưởng vạn vật đều có linh hồn, cũng tôn thờ và tín ngưỡng tổ tông của mình, nhưng đồng thời cũng tín ngưỡng những vị thần trọng yếu nhất, và sùng bài nhất trong đó chính là Thái Dương Thần.

Bởi vì ở bên trong rừng mưa nhiệt đới, rừng cây rậm rạp, đặc biệt là đầm lầy rộng lớn, ẩm ướt là kẻ địch lớn nhất của nhân loại. Hơn nữa do ánh mặt trời bị rừng cây dày đặc che chắn và không đủ mức chiếu rọi đến, rất nhiều địa phương không cách nào trồng trọt. Vì thế ở bên trong khu rừng mưa, có một mảnh đất có thể trồng trọt, tràn ngập ánh mặt trời là tương đối trân quý, do đó, Thái Dương Thần là Chủ thần để tôn thờ của nền văn minh này, đồng thời cũng được xem là thần của sự sinh trưởng vạn vật. Đương nhiên, từ phương diện nào đó mà nói điều này cũng không phải là sai.

Sở Hạo đã chứng kiến đủ loại hành vi lễ bái của nền văn minh này, vì muốn lấy lòng thần của bọn họ, đặc biệt là khiến cho việc phát triển thu hoạch, sự sinh trưởng của Thái Dương Thần, mà có vô số sự hiến tế, dần dần, từ các động vật rồi đến cả con người cũng được hiến tế cho thần linh.

Những nghi lễ hiến tế người đẫm máu nhất đã bắt đầu, hơn nữa kéo dài đến mấy trăm năm. Mỗi thành phố đều có kim tự tháp tế đàn ở địa phương, dù là tín ngưỡng Thái Dương Thần hay là tín ngưỡng thần khác đi nữa, tất cả đều đều định kỳ hiến tế một lượng lớn người sống. Hàng trăm, hàng vạn người qua mấy trăm năm tích lũy, huyết sắc này đã dần dần lắng đọng trong tư tưởng của nền văn minh này, xương khô bắt đầu lấp đầy dưới đáy của kim tự tháp…

Không biết bắt đầu từ lúc nào, văn minh, dần dần bắt đầu tan vỡ…

Quý tộc và đám người cấp cao an nhàn hưởng thụ sự hiến tế, thần linh thì bắt đầu cắn nuốt linh hồn của những tín đồ tâm huyết và mê muội. Mâu thuẫn giữa phàm nhân và thần dần gia tăng, các vị thần càng lúc càng nghiêm khắc đối với phàm nhân. Vì thế bạo động xảy ra, chiến tranh giữa thần thánh và phàm nhân bắt đầu…

Nhưng mà cũng không ai chú ý đến, bản thân thế giới này cũng đã bắt đầu biến đổi. Đầu tiên là đất đai không thể trồng được hoa mầu, cỏ dại, thậm chí có nhiều điều kỳ quái, những thực vật lạ bắt đầu xuất hiện, một số ít động vật phát sinh biến hóa, ví dụ như gấu nổi đầy các khối u to như quả bóng rổ, thậm chí nhện khổng lồ, rắn độc nhiều đầu, những sinh vật này bắt đầu xuất hiện…

Càng lúc càng nhiều dân thường tuyên bố bọn họ nhìn thấy được u linh màu trắng, chúng tiếp cận người sống, sau đó biến họ thành những cái xác không hồn gia nhập đội ngũ bọn chúng, rồi biến mất ở trong rừng sâu. Theo thời gian dần trôi, dù là trong thành thị, hay bên trong kim tự tháp, địa phương được thần linh che chở vẫn có tin đồn như thế, thậm chí đến cuối cùng… Chỉ cần mặt trời vừa lặn, trong thành thị có thể xuất hiện khô lâu và u linh đi lại khắp nơi…

Khi đám chư thần nhận thức được chuyện đang diễn ra, tình huống đã xấu đến mức như tận thế, toàn bộ khắp thế giới đều là sinh vật undead, ác quỷ, ma quái, thậm chí nhiều trường hợp không thể giải thích, đó không phải là ma pháp, thần thuật, hoặc là dị sinh vật, các loại quỷ quái và sự tình kinh khủng kỳ dị, đó là… Meme!

Chúng thần cố gắng hòa giải với loài người để cùng nhau đối đầu những tình huống này, nhưng mà tình huống khó khăn hơn những gì bọn họ tưởng tượng. Phàm nhân không còn tin tưởng thần nữa, bọn họ đẩy ngã các tượng thần, đốt cháy các kim tự tháp của thần. Và các chư thần đã quen với việc tế máu và hiến tế, không còn hiến tế nữa khiến sức mạnh của bọn họ bắt đầu bị hạ thấp. Hơn nữa ánh sáng vinh quang của chư thần bọn họ đã nhuộm đầy máu, không cách nào dừng lại nữa. Cho dù biết rõ hủy diệt đã tới gần, nhưng mà hai bên vẫn đối địch, máu của thần và người đều đổ, bọn họ đã không cách nào dừng lại sự thù hận và đối địch này…

Dần dần, Meme mở rộng, các loại hiện tượng kỳ quái phát sinh, ví dụ như ở một khu vực bắt đầu lặp lại sinh hoạt trong một ngày, ngày hôm sau trí nhớ mọi người sẽ trở lại như trước, dù là tử vong hay bị thương đều khôi phục, lại một lần nữa bắt đầu ngày hôm đó. Hay là xuất hiện một loại tin đồn khủng bố trong thành phố, trong những đêm tối mịt mù không thấy gì, một thế lực sẽ kéo bất kỳ ai không chú ý vào trong bóng tối, khi mọi người phát hiện thì thi thể người đó sẽ biến thành một gốc cây thịt, cắm rễ vào mặt đất, thân cây và cành cây, thậm chí lá cây và rễ cây đều là thịt người và máu tươi…

Từng bước từng bước các làng mạc rồi đến thành phố bị hủy diệt, từng vị thần dần dần ngã xuống, và Thái Dương Thần mạnh mẽ nhất trong đó, hắn dùng sức mạnh cuối cùng với ý đồ thoát ly ra khỏi thế giới này, nhưng mà tín đồ cầu nguyện lại níu kéo thần hỏa và thần tính của hắn, cuối cùng chỉ có mỗi thần cách trơ trọi vượt qua được văn minh chi lý của thế giới này. Mà đến cuối cùng, theo những gì được lưu lại trong thần cách, một thứ đen kịt tương tự như mực lan rộng toàn thế giới, thế giới mất đi ánh sáng chói lọi, văn minh chi lý vặn vẹo giống như trong ác mộng kinh khủng nhất…

Toàn bộ vị diện… Bị Meme vặn vẹo cắn nuốt!

Xem đến cảnh này, đột nhiên dòng chảy tin tức vô tận bắt đầu vặn vẹo, thứ đen kịt như mực ấy nhanh chóng nhuộm đầy thần cách, đó là Meme trong ký ức cổ xưa kia… Rõ ràng chỉ vẻn vẹn là tin tức nhìn thấy được thông qua ký ức, cứ như thế mà vượt không gian, thời gian, lây nhiễm đến bên trong thần cách, hơn nữa nhanh chóng hướng về phía Sở Hạo định lây nhiễm, có vẻ với ý đồ thông qua Sở Hạo mà lây nhiễm toàn bộ thế giới!

Nhưng vào lúc thứ màu đen ấy đang lây nhiễm bên trong ý thức của Sở Hạo, tại vị trí trung tâm nơi các mảnh vỡ thần tính đang vờn quanh đột nhiên phát ra rung động kịch liệt, ánh sáng chói chang và trong trẻo lóe lên.

Lập tức tất cả các thứ màu đen rút lui, thậm chí toàn bộ thần cách không còn màu xám nữa, hơn nữa các văn tự ký hiệu bên trong thần cách không hấp thu các thần tính dùng để phân tích nữa. Nháy mắt sau đó, thần cách…

Phân tích hoàn tất!