Vô Hạn Thự Quang

Quyển 3 - Chương 19: Nguyên nhân cùng quái dị




“Cô là ai? Làm sao cô biết chuyện của bọn tôi? Về phần tại sao cô lại muốn tham gia thì tôi tất nhiên không hỏi…”
Sở Hạo dựa vào quải trượng chậm rãi bước đi trên sân thượng, mãi tới khi ánh mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên người hắn mới dừng lại… Bảy mươi tuổi, suy yếu thành ra như vầy, ngẫm lại thật thấy bi thương.
Đứng sau lưng Sở Hạo, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thân vận cổ trang, lưng vác hộp gỗ dài, tay đeo ngọc bội, nghe vậy liền đáp: “Ngươi và ta đều đã phát tâm thệ, vậy thì cũng không cần giấu diếm làm gì. Ta là người tới từ vị diện khác, tính cả vị diện của các ngươi nữa thì ta đã đi qua ba trăm bốn mươi tám cái rồi, cuối cùng vất vả cũng được hồi báo, rốt cuộc tìm được. Về phần sự tình của các ngươi… Ta cũng không biết ngươi hay các ngươi là ai, ở vị diện này rốt cục còn bao nhiêu người như vậy nữa, ta chỉ muốn tiến vào không gian kia. Chuyện khác ta không quan tâm, chẳng qua vì sao ngươi không hỏi mục đích ta muốn tiến vào chỗ đó?”
Sở Hạo cũng không quay đầu lại trả lời: “Mỗi người đều có mục tiêu truy cầu của riêng mình, hoặc muốn thực lực tăng lên hoặc là trường sinh…vv Cô đơn giản cũng là một trong số đó, tất nhiên, cả tôi cũng vậy, cho nên không có gì hay để hỏi… Tôi chỉ thắc mắc một điều, đó là nếu tách riêng từng lời cô nói thì tôi hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau lại khiến tôi mê man. Vị diện… là chỉ những thế giới khác trong vũ trụ? Hay là giống với định nghĩa về vị diện trong quy tắc DD?”
Mỹ nhân thoáng trầm mặc một lát, ngón tay luôn vân vê ngọc bội cũng dừng lại: “Đừng nhìn ta ăn mặc theo lối cổ trang mà nhầm, ta có mấy cái học vị tiến sĩ rồi đó, cũng từng nghiên cứu qua nền khoa học của các ngươi, kỳ thật mấy thứ ấy không tồi nhưng mà cấp độ lực lượng lại hơi thấp.”
Nói đến đây, nàng khẽ thở dài: “Nếu như coi vũ trụ thành một khỏa bong bóng, vậy bên ngoài bong bóng là cái gì? Một mảnh hư không ư? Hay là một viên bong bóng khác? Ngươi chưa thấy nên tất nhiên không biết chân tướng. Thực tế, bên ngoài nơi này hàng ngày có vô số bong bóng sinh ra và mất đi, mỗi khỏa bong bóng ấy tương đương với một vị diện. Vô số vị diện hợp thành vũ trụ đa nguyên.”
Sở Hạo khẽ nheo mắt lại, nhưng vì hắn quay lưng về phía đối phương nên nàng ta cũng không phát hiện ra. Thoáng trầm mặc một lát, Sở Hạo lại lên tiếng: “Phải đạt đến trình độ nào mới có thể xuyên qua vị diện đang sống tới một vị diện khác?”
Thiếu nữ nghĩ nghĩ một hồi mới trả lời: “Nếu như không có phụ trợ, chỉ dựa vào lực lượng bản thân vậy thì tối thiểu phải là tiên nhân. Nếu sử dụng khí cụ vậy những thứ đó ít ra phải là tiên khí hoặc là sản phẩm khoa học kỹ thuật đạt trình độ tương đương. Đương nhiên muốn làm được thế quá khó khăn. Vô luận là tiên nhân, tiên khí, hay khoa học kỹ thuật đạt chuẩn, trong số tất cả vị diện ta đã đi qua, thậm chí cả mấy kiếp trước nữa, ngoại trừ người của Vị diện Thục Sơn là có thể, nhưng nơi khác đều chưa từng thấy. Đẳng cấp năng lượng ở đa số vị diện đều quá thấp, rất khó xuất hiện trình độ lực lượng cấp tiên nhân.”
Sở Hạo hít sâu mội hơi xoay đầu lại: “Vậy còn cô? cô là tiên nhân? Hay là nắm giữ tiên khí?”
Thiếu nữ nghe vậy bỗng nở nụ cười thê lương, tóc nàng phiêu phiêu theo gió: “Đều không phải. Ta dựa vào cách khác để vượt qua vách ngăn vị diện… Nói trắng ra thì thân thể ta sau khi chết đi, hồn sẽ không tiêu tan mà chuyển thế tại vị diện khác. Như cách nói của một số tiểu thuyết huyền ảo ở đây thì đó chính là hiện tượng xuyên việt. Trừ chỗ này, ta tổng cộng đi qua ba trăm bốn mươi bảy vị diện, chuyển thế ba trăm bốn mươi bảy lần. Vị diện của các ngươi có chút đặc thù, khi hồn ta xuyên việt tới đây lại không cần chuyển thế trùng tu mà là ngưng tụ hồn phách.”
Nói đến đây, thiếu nữ thấy được vẻ kinh hãi trong mắt Sở Hạo, nàng hé môi cười: “Kỳ thật, ta không cường đại như ngươi tưởng tượng đâu. Ở vị diện trước, nơi đó gần như không có văn minh ma pháp, khi ta chuyển thế nhập vào thế giới đó liền thiếu chút nữa không thức tỉnh nổi trí nhớ tiền kiếp do cấp độ năng lượng quá thấp. Cuối cùng phải dựa vào pháp bảo bổn mạng mới bảo vệ được một tia linh thức, nhưng cũng vì vậy mà đã quên đi rất nhiều chuyện…”
Vừa dứt lời, nét mặt nàng càng thêm thê lương, cười tự giễu: “Chết rồi chuyển thế… Mặc dù có được pháp bảo bổn mạng tiếp cận tiên khí bảo vệ giúp ta thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nhưng mỗi lần như thế đều phai mất đi một phần. Đến bây giờ, ngay cả chấp niệm ban đầu ta cũng sắp quên rồi. Thứ còn sót lại chỉ là vài công pháp tu luyện cơ bản cùng một số chuyện ở kiếp đầu tiên. Những kiến thức khác ta có cũng chỉ na ná như ngươi. Thực lực hiện tại chỉ mới chạm đến cảnh giới trúc cơ, cánh cửa nhập môn như vậy còn chưa đạt tới, nói gì đến tiên nhân.”
Sở Hạo nghĩ nghĩ một chút nói thêm: “Chuyển thế ba trăm bốn mươi bảy lần… Chấp niệm của cô xem ra có quan hệ với việc tiến vào không gian đó. Thế nhưng cô nói cô là hồn phách ngưng tụ, vậy nghĩa là ở thế giới này cô cũng không phải là được sinh ra hả?”
Thiếu nữ lắc đầu: “Sinh ra là cái gì? Chẳng qua là hồn cùng nhục thể dung hợp mà thôi, thế nhưng hồn phách ngưng tụ không ổn định nên lần trước ngươi mới thấy ta chỉ năm sáu tuổi, bây giờ lại thành mười lăm mười sáu, hơn nữa thực lực không thể tăng trưởng… Kỳ thật không cần lo lắng mấy thứ này, ta biết ở chỗ đó của các ngươi có một loại pháp thuật chữa trị siêu cường là ‘tu phục toàn thân’, thoáng cái liền có thể khôi phục mọi tổn thương. Pháp thuật đó có thể chữa trị cho thân thể của ta.”
“Thì ra là thế, vậy cô làm sao biết được là có không gian ấy?” Sở Hạo tò mò hỏi.
Thiếu nữ lại thoáng trầm mặc, nàng xoa nhẹ mảnh ngọc bội trong tay rồi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Khối ngọc bội này là do một người đến từ không gian ấy để lại cho ta, bên trong có lưu giữ manh mối. Sau đó, vị sư phụ của ta ở kiếp thứ nhất, một tiên nhân đã xuất thủ luyện chế nó thành pháp bảo khiến khi ta ở một vị diện có xuất hiện ‘không gian kia’ liền lập tức phát ra chỉ dẫn…”
Sở Hạo nhìn miếng ngọc bội này một lát, ánh sáng dìu dịu không ngừng tản ra từ nó. Hắn khẽ nhắm mắt rồi quay người sang chỗ khác: “ Chuyển thế ba trăm bốn mươi bảy lần, tìm ra ba trăm bốn mươi tám thế giới, trí nhớ ban đầu gần như tiêu tan hết… Chấp niệm của cô so với tính mệnh còn quan trong hơn?”
“…Ừ, so với tính mệnh của ta còn quan trọng hơn.”
Thiếu nữ nở nụ cười đắng chát. Vẫn dung mạo thanh lệ đó, vẫn dáng vẻ kiêu ngạo đó… Không hiểu sao Sở Hạo lại cảm thấy lòng mình bỗng dưng ảm đạm.
“Vấn đề cuối cùng…”
Rất lâu sau Sở Hạo mới lên tiếng: “Cô nói thế giới của chúng ta có chút khác biệt với những nơi khác, là gì vậy? Cấp độ lực lượng sao?”
Thiếu nữ lắc đầu lạnh nhạt đáp: “Không, tuy rằng cấp độ lực lượng miễn cưỡng đạt tới ‘Hạ ma’ {‘ma’ trong từ ‘ma pháp’ đó}, nhưng ta đã từng đi qua hơn ba trăm vị diện, trong số đó không thiếu Thượng ma, Trung ma, Hạ ma. Điều đặc biệt ở đây là vách tường tinh thể của thế giới này đang tan vỡ.”
“Vách tường tinh thể đang tan vỡ?” Sở Hạo lặp lại những lời này, lòng hắn khẽ động, không khỏi cảm thấy chuyện chẳng lành.
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Đúng vậy, mỗi vị diện đều được bao bọc bằng một tầng bong bóng, thoạt nhìn rất mỏng nhưng thực tế không thể xuyên thủng nó được, vô cùng cứng rắn. Nhưng cũng vì tầng vách ngăn này nên mỗi vị diện lại có pháp tắc riêng thuộc về mình. Chính vì như thế, vị diện Vô ma tiến hóa bằng khoa học kỹ thuật, Hạ ma dùng chủ yếu là khoa học kỹ thuật pha chút ma pháp, chỉ có Trung ma và Thượng ma mới xuất hiện ‘thần ma tiên phật’. Hơn nữa những vị thần ma tiên phật ấy sẽ không chạy tới vị diện vô ma đại phát thần uy buông tay buông chân đập phá gì đó. Nhưng nếu muốn đi thì cũng được thôi, song ít nhất phải đạt cấp độ tiên nhân. Lúc ở vị diện vô ma còn phải chịu thất thoát lực lượng bản nguyên liên tục nữa. Dùng ngôn ngữ tiểu thuyết huyền ảo để hình dung thì đó là ý thức ở vị diện ấy đang bài xích người từ bên ngoài đến. Tầng bong bóng bảo vệ vị diện chính là vách tường tinh thể.”
“Nhưng vị diện chỗ này lại rất đặc biệt, vách tường tinh thể của nó đang tan vỡ, lỗ chỗ như tổ ong rồi, hơn nữa ngươi không cảm thấy hiếu kỳ sao? Vị diện này vốn phải là loại khoa học kỹ thuật vô ma mới đúng, nhưng hiện tại lại xuất hiện rất nhiều ‘đặc sản’ chỉ có ở vị diện Thượng ma. Những vật mà tổ chức các ngươi thu giữ đa số đều là khí cụ ở vị diện Thượng ma, thậm chí còn có thể dùng mắt thường để thấy được linh thể bay lượn qua lại. Như vậy thì vị diện của các ngươi làm sao mà phát triển khoa kỹ thuật được? Thế nhưng nó vẫn đạt đến trình độ như bây giờ, ngươi không thấy hiếu kỳ với chuyện ấy sao?”
Hai mắt Sở Hạo nhìn về phương xa, suy nghĩ trong lòng không ngừng quay cuồng, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên. Trong số những vật mà tổ chức chúng tôi thu giữ, rất nhiều thứ có thể hủy diệt toàn bộ nhân loại, hủy diệt nền văn minh. Thế nhưng tại sao chúng lại xuất hiện? Hoặc là nói, tại sao phải đợi tới những năm gần đây chúng mới xuất hiện…”
“Tổ chức C và tổ chức X so với tôi tưởng tượng còn cường đại cùng quỷ dị hơn nhiều. Mà người thành lập nên chúng… có lẽ cũng không đơn thuần là từ nơi ấy trở về, hắn hoặc bọn hắn quá khủng bố…”
Mỹ nhân khoát tay áo: “Ta không quan tâm tới chuyện ở vị diện này của các ngươi, tóm lại là, chúng ta đã lập thệ ước, ba tháng, ta chỉ chờ ngươi ba tháng… Nói cách khác, ở nơi đó thực sự có cách mang người khác tiến vào, trong trí nhớ kiếp đầu tiên của ta có nhắc tới điều này.”
Nói đến đây, Sở Hạo lại nhìn về phía thiếu nữ một lần nữa, đồng thời đưa tay hướng tới nàng: “Tôi tên là Sở Hạo, hoan nghên cô… đồng đội mới của tôi. Yên tâm đi, tôi nhất định tìm được cách đưa cô vào, chỉ cần quả thật có biện pháp đó. Trong vòng ba tháng… hãy chờ tôi.”
‘Chờ tôi…’ Ánh mắt thiếu nữ có chút mê ly, trong sát na ấy, bóng lưng vốn một mực đau khổ truy tìm suốt ba trăm bốn mươi bảy ‘thế’ phảng phất trùng điệp lên người Sở Hạo khiến nàng thoáng thất thần trong giây lát, chẳng qua tinh thần khôi phục cũng rất nhanh. Nàng nhìn bàn tay Sở Hạo vươn ra, khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi, đồng thời mở miệng: “Dù sao chỉ có ba tháng, nếu ngươi không đến thì sẽ hối hận cả đời.”
Sở Hạo cười ha ha, cũng không thèm để ý đến phản ứng của mỹ nhân, hắn quay người nhìn về phương xa, không nghĩ tới sau lưng bỗng truyền đến thanh âm của nàng.
“… Ta tên là Niệm Tịch Không.”
“Ba tháng, nhớ rồi!”