Vô Hạn Tương Lai

Chương 1: Khởi đầu





La Phú Nhân hoảng hốt theo cầu thang chạy lên... không để ý thấy dưới chân hắn gần giẫm vào khoảng không, đôi giày da hàng hiệu mấy nghìn dollar vì thế mà tuột mất một chiếc, nam nhân này vẫn không nao núng gì dù trên chân không còn một chiếc giầy, hắn lảo đảo liên tục chạy lên, ở phía dưới cầu thang liên tục truyền đến tiếng kêu réo, dường như có mười mấy người đang theo cầu thang đuổi tới. La Phú Nhân vừa chạy, vừa liên tục quay đầu nhìn hướng về phía tầng dưới, nơi này là đường thoát hiểm của tòa cao ốc, nên bề rộng cũng không thoải mái lắm, chỉ dự định khi khẩn cấp mới dùng đến, thường ngày mọi người ra vào trong tòa cao ốc đều đi bằng thang máy, thế nhưng La Phú Nhân cũng không dám đi thang máy, bởi vì... Bởi vì hắn đã thất bại, đối phương đã biết vị trí của hắn, chỉ cần hắn dừng lại lập tức sẽ bị giết trong nháy mắt!
- Ta không có thất bại! Ta không có thất bại! Chỉ thiếu vài phút nữa là có thể tra ra thân phận của ngươi rồi.... Ta chỉ thiếu vài phút nữa đã biết ngươi là ai rồi! Tiến sĩ, ngươi là nghịch lưu, ta là thuận lưu! Thời không làm sao có thể nào khiến ta thất bại... Ta không phục!
La Phú Nhân vừa chạy vừa lớn tiếng gào thét, tiếng của hắn vang khắp trong hành lang của tòa cao ốc, mà tiếng động phía tầng dưới vừa ngừng lại một chút, lập tức lại càng nhiều tiếng động lớn ồn ào vang lên. Cứ như vậy, La Phú Nhân dường như không biết mệt mỏi một chút nào, hắn chạy hết ba mươi tầng của tòa cao ốc đến tầng thượng, phía cuối cầu thang là một cánh cửa có khóa đóng, La Phú Nhân không chút nghĩ ngợi liền từ bên hông rút ra khẩu súng, đoàng, đoàng... Hai tiếng súng vang, khóa cửa bị bắn nát, La Phú Nhân đá một cước vào cánh cửa, hắn điên cuồng xông ra ngoài tầng thượng.
- Ta biết ngươi đang quan sát ta, hoặc có lẽ trong tương lai ngươi có thể quan sát thấy ta...
La Phú Nhân vừa đến tầng thượng liền la lên, bất quá sau khi hắn nói ra hai câu này, hắn mới phát hiện mình hết sức thảm hại, hắn là một thanh niên rất tuấn tú hai mươi bảy, hai tám tuổi, hắn bắt đầu sửa sang hoàn toàn lại tất cả từ dáng vẻ đến tóc của bản thân, phủi hết bụi bặm trên y phục của hắn, cho đến khi này hắn mới phát hiện mình chỉ còn lại một chiếc giày, nam nhân này liền cau mày, hắn dứt khoát vứt chiếc còn lại đi, mãi đến lúc này hắn mới đứng trên sân thượng lớn tiếng nói:
- Ta thất bại, bị bại tâm phục khẩu phục, ta không nghĩ tới ngươi lại dùng loại biện pháp này khiến ta hiện thân, quả thực đó là nhược điểm duy nhất của ta, ngươi nắm chặt nó rồi, đó là lý do ta bị bại tâm phục khẩu phục... Thế nhưng ta cũng không phục cái kết cục này! Ngươi rõ ràng là chính là nghịch lưu, vì sao thời không lại để cho ta thua trận? Ta không phục...!
- Cho nên... Lúc này chỉ có thể rõ ràng một việc, đó chính là ta không phải người được thời không chủ định đánh bại ngươi, thiên đạo và nhân vật chính, đều không phải là ta!
La Phú Nhân nói đến đây thì hắn chậm rãi từ trong ngực lấy ra nửa tờ giấy, phần viền tờ giấy bị xé rách ra, có thể thấy nửa tờ giấy này hẳn còn có mảnh khác.
- Rất muốn đoạt được nó chứ?
La Phú Nhân cầm nửa tờ giấy này cười haha nói:
- Đoạt được nó, ngươi sẽ có đầy đủ bốn mảnh, khi đó thế giới này không còn có thể hạn chế lực lượng của ngươi, lực lượng của thời không đang gặp trắc trở kia cũng không làm nên chuyện gì, nói cho ta biết đúng hay không ngươi thực sự rất muốn lấy được nó? Ha ha ha…
Trong khi đang nói chuyện, La Phú Nhân bỗng nhiên nắm tờ giấy trong lòng bàn tay rồi xé hai lần, đem 2 mảnh xé thành bốn phần, mỗi một mảnh là một phần tư của tờ giấy, cũng tức là 2 mảnh hợp lại thì sẽ có một nửa của tờ giấy. Cho đến lúc làm xong, La Phú Nhân mới cầm 4 mảnh giấy trên tay nói:
- Dục vọng của nhân loại thật sự là làm cho người ta ghê tởm... ngươi biết không? Thứ này cho ta có tất cả, đồng thời cũng hủy diệt thế giới của ta, nếu như... Nếu như lúc trước người tìm được nó không phải là ta, có lẽ ta còn có thể ở một chỗ sống yên ổn cùng nàng...
Trong khi đang nói chuyện, La Phú Nhân chạy tới lan can, hắn cầm 4 mảnh giấy trong lòng bàn tay, tiếp đó hắn đưa tay về phía khoảng không, 4 mảnh giấy sẽ tùy ý bay ra, đây là tầng thượng, chỉ cần để 4 mảnh giấy bay ra ngoài như vậy, khi đó ai cũng đều không có khả năng tìm được tung tích của nó.
- Tiến sĩ, hiện tại lực lượng của thời không thuận lưu còn đang bảo vệ ta, thế nhưng chỉ cần ta buông tay, lực lượng thời không thuận lưu sẽ mất đi... Ta đã thất bại, cho nên cái gì cũng không quan hệ, chỉ là, lần này đối thủ chỉ có một người là ta, lần sau đối thủ của ngươi rất có khả năng sẽ là 4 người chứ... Ha ha ha...
La Phú Nhân chậm rãi buông tay ra, những mảnh vụn của tờ giấy theo gió bay đi, 4 mảnh giấy trở thành thiếu khuyết, mỗi một mảnh đều chỉ là một phần tư trang giấy, 4 mảnh giấy cứ như thế theo gió nhẹ biến mất trong bóng đêm, cho đến khi La Phú Nhân rốt cuộc không còn nhìn thấy 4 mảnh giấy nhỏ thì một đao lôi điện đánh thẳng vào trên người hắn, trước mắt hắn nhất thời trở thành một mảng đen kịt...
Một câu chuyện xưa cũ quanh quẩn trong ý thức của La Phú Nhân, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống hơn hai mươi năm của hắn quay ngược lại... Hắn là một đứa trẻ ở nông thôn, cha hắn cũng là con nối dõi của một thương nghiệp thế gia, thuộc loại nhị thế tổ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, bởi vì ở thành phố gây chuyện, trốn về nông thôn tránh né 2 năm, trong 2 năm thời gian đó, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai và với trang phục lịch lãm bên ngoài, có tiền và có dáng, tán tỉnh một cô gái xinh đẹp trong thôn, thế nhưng cha hắn cũng là một người đàn ông không bằng cầm thú, làm cô gái ấy có mang, thời hạn 2 năm thời gian vừa hết cũng nói đi là đi, ngoại trừ lưu lại một cái tên, còn lại cái gì cũng không có lưu lại, cô gái ấy cũng đi vào thành phố tìm hắn vài lần, thế nhưng cô gái quê đó có khả năng tìm được sao, cuối cùng cô ấy tại nhà mình sinh ra La Phú Nhân...
La Phú Nhân sinh ra giữa hoàn cảnh như vậy, không ai thích hắn, bao gồm cả cha hắn, hơn nữa vì mang theo một người con của chồng trước, mẫu thân hắn không thể làm gì khác hơn là bị gả cho một gã hơn 30 tuổi trong thôn, nên thời thơ ấu của hắn dù là bị nhục nhã, bị ngược đãi cũng đều đã trải qua, cho đến khi hắn 5 tuổi năm bị đánh gãy xương, trời sinh thông minh nên hắn biết, tiếp tục nữa là đường cùng, vì thế năm 5 tuổi hắn cùng với một đám trẻ trốn khỏi thôn đi lưu lạc, đi trên đoàn tàu vào phía Nam, hắn đi tới Thâm Quyến...
Cuộc sống lưu lạc khi còn nhỏ tràn đầy chua xót cùng thống khổ, La Phú Nhân nhờ vào suy nghĩ cơ trí, thủ đoạn linh hoạt, hắn còn có dáng dấp tuấn tú hơn người, đến 12, 13 tuổi đã là tiểu đầu lĩnh của đám trẻ lưu lạc, tuy rằng bị một vài gã đại ca lưu manh khống chế, mỗi ngày đều ra ngoài đường làm một tên móc túi, thế nhưng dù sao hắn cũng bí mật cất giữ một ít tiền. Năm 15 tuổi, La Phú Nhân mượn cơ hội lấy trộm một số tiền của bọn đại ca lưu manh, hắn lập tức rời khỏi Thâm Quyến, đi tới một cái thị trấn nhỏ phía nam, số tiền này nhóm lưu manh định dâng cho tầng cao của đám xã hội đen làm phí bảo vệ, dĩ nhiên cũng hơn hơn ba mươi vạn, hơn nữa La Phú Nhân còn mấy vạn, hắn tại thị trấn đó thuê một căn nhà nhỏ sơ sài ở một thời gian, ăn uống tiết kiệm, hắn mỗi tháng dùng không hết 800 đồng, mà tiền thừa La Phú Nhân đem mua sách, từ sách giáo khoa, đủ loại sách vở tri thức, còn có rất nhiều tri thức thông tin xã hội bên ngoài, trước giờ La Phú Nhân chưa từng đọc qua sách vở, hắn ở trong phòng tự học kiến thức, một lần trong thời gian năm năm...
Năm năm thời gian, La Phú Nhân từ bắt đầu từ việc học chữ, thẳng đến đại học, tiến sĩ thi qua hết mới thôi, hắn đã hoàn toàn mang tất cả kiến thức nắm giữ trong đầu, hắn rốt cục biết mình là thiên tài, thậm chí không cần kiểm nghiệm chỉ số IQ, hắn biết chỉ số thông minh của bản thân chí ít cũng phải là 180 thậm chí càng cao hơn, hắn là một thiên tài...
- Trời sinh ta có tài tất có dùng! Ta từ nhỏ đại nạn không chết, đã trải qua vô số cực khổ, ông trời nhất định muốn ta thành tựu một sự nghiệp lớn, không sai, ta chính là người trời đã nhận đinh, cùng loại với những người trong sử sách... ta có thiên mệnh!
La Phú Nhân tại giờ khắc này nhận định lý do được sinh ra của chính bản thân mình, hắn vì sáng tạo ra kì tích mà sinh, hắn có được thiên mệnh!
Tuy rằng nghe thật vớ vẩn, thế nhưng La Phú Nhân quả thực cho rằng là như thế, hắn đi khỏi thị trấn nhỏ, nhờ vào hắn vẫn còn 10 vạn, hắn đi tới một thị trấn phồn hoa khác gần biển, lại đút lót được chỗ quản lý cục thuế, hắn tự xưng là con của một thành viên hội đồng quản trị trong một công ty lớn, muốn tới đây hiệp đàm, hắn khéo léo sắp đặt và hối lộ rất nhiều tiền, rất nhanh đạt được sự tín nhiệm của mấy công ty vừa và nhỏ, hắn lại tiêu phí thêm hơn 20 vạn hối lộ, thuận lợi từ Trung Quốc đại lục đi tới Hồng Kông...
Phải thừa nhận, La Phú Nhân thật là thiên tài, hắn tự học trong năm năm, pháp luật, thuế vụ tài chính... những kiến thức này hắn đều thuộc làu, hơn nữa La Phú Nhân cho rằng hắn có thiên mệnh, hắn không lo lắng mình sẽ thất bại, hắn to gan không ai sánh được, lại có lượng tài chính trên trăm vạn làm hậu thuẫn, quả nhiên ở Hồng Kông liên tục lừa đảo thành công, hơn nữa hắn lại dùng biện pháp... mượn gà đẻ trứng, lừa đảo tiền người này lại dùng để lừa đảo người khác, lừa đảo người này lại dùng đến làm chứng minh đi lừa đảo người quen của họ. Như vậy luân phiên chơi ném tuyết, đợi khi tài sản của hắn hơn 1000 vạn thì hắn lặng lẽ rời khỏi Hồng Kông. Mà mãi đến mấy tháng sau, Hồng Kông mới bắt đầu tra án, vụ lừa đảo bị bạo phát…
La Phú Nhân lúc này hai mươi bảy tuổi, chỉ trong thời gian bảy năm ngắn ngủi hắn đã trở thành một người giàu có. Thế nhưng hắn vẫn như cũ nghĩ vậy là chưa đủ, hắn nghĩ giai đoạn chuẩn bị từ trước cũng đã đủ, kế tiếp nên bắt đầu cái mà hắn gọi là kế hoạch thiên mệnh, vì vậy hắn đi tới Thượng Hải, ý đồ ở đây sẽ là trung tâm để hắn bắt đầu làm truyền kì thương nghiệp quốc gia, không hề còn lừa đảo, không còn gom góp tiền, mà là chân chính kinh doanh một đại sự nghiệp… Thế nhưng đúng lúc này nửa tờ giấy đã thay đổi hắn…
La Phú Nhân trong lúc vô ý đã bắt được nửa tờ giấy, lúc ban đầu hắn không biết nửa tờ giấy này có uy lực, nếu như không phải ngoài ý muốn, khả năng nửa tờ giấy này đã bị hắn nhét vào thùng rác, thế nhưng một lần ngoài ý muốn, hắn bỗng nhiên phát hiện cái tờ giấy này ngày tháng không thích hợp, đúng vậy tờ giấy này hiển thị ngày tháng của tương lai! La Phú Nhân rốt cục là đối với tờ giấy này sinh ra hứng thú, hắn tỉ mỉ nghiên cứu một chút về sự huyền bí của tờ giấy, quả nhiên phát hiện sự bất đồng của tờ giấy này, mặt trên hiện tin tức chuyện xảy ra của tương lai một ngày sau, hơn nữa theo người giữ được nó có ý niệm thì sẽ cải biến tin tức, tờ giấy này có thể hiện lên tối đa là tin tức của bảy ngày sau, cũng tức là bản thân sở hữu tin tức trong một tuần, như vậy người kiềm giữ tương đương với có năng lực tiên đoán toàn trí toàn năng, tiên đoán hoàn mỹ đối với thời gian bảy ngày sau...
La Phú Nhân kinh ngạc mừng như điên, hắn cho rằng đây là lợi khí ông trời dành tặng cho thiên mệnh của hắn, muốn hắn cải biến thể giới này, cải biến toàn bộ thiên hạ... Hắn bỗng nhiên muốn làm hoàng đế, chỉ cần có vật này ở trên tay, bản thân có năng lực tiên đoán hoàn mỹ, như vậy hắn chính là hoàng đế tương lai của Trái Đất, là thần tương lai của thế giới!
Thế nhưng kế tiếp hắn mới phát hiện ra tờ giấy cũng không phải đồ vật của thế giới này, có lẽ tờ giấy cũng không thuộc về thời đại này, nó thuộc về tương lai, thuộc về người nào đó đến từ một vị diện khác, hơn nữa bí mật của tờ giấy so với những gì hắn biết còn rất nhiều... Chỉ là thời điểm hắn biết điều này cũng đã quá muộn quá muộn.
- Sắp chết sao? Ta sắp chết sao? Tối quá a, ta đã không còn nhìn thấy gì, tiến sĩ, có thể điều khiển được thời tiết sao? Mảnh giấy của ta không biết có làm được như vậy không... Thật đáng giận, ta lại có thể thất bại, ta rõ ràng thất bại, ta...
La Phú Nhân cả người cháy đen, hắn nằm vật trên sân thượng yên lặng nhìn bầu trời, ánh mắt vẫn như cũ mở thật to, hắn, chết không nhắm mắt! Mà bốn mảnh của tờ giấy, chúng nó vẫn như cũ phiêu đãng tại trong trời đêm, nặng nề di động, không biết sẽ bay về phương nào...