Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 1: Xuyên việt!




- Ta tại sao lại ở nơi đây?

Ngô Chính lắc lư cái đầu vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê, lúc này toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, có cảm giác cơ thể không còn thân thuộc giống như trước đây.

Trên chiếc giường được làm bằng đá bên trong gian phòng, Ngô Chính chật vật ngồi dậy cố sức quan sát một vòng, chỉ thấy xung quanh không gian được bài trí vô cùng đơn sơ, chỉ có một vài gia dụng cần thiết tương đối cũ kỹ, lại mang hơi hướng cổ xưa.

Lúc bấy giờ, Ngô Chính mới chú ý đến cơ thể của mình, cánh tay nhỏ nhắn cùng thân hình mảnh mai có phần gầy yếu, dường như là thân thể của thiếu niên 12 13 tuổi không lẫn vào đâu.

- Chuyện gì xảy ra? Là ta cải lão hoàn đồng? Không thể nào a…

Ngô Chính thần sắc trở nên phức tạp khó coi, đã bắt đầu suy diễn đến các loại tình huống tồi tệ có thể xảy ra với chính mình.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt có phần máy móc vang lên trong đầu Ngô Chính đánh vỡ trầm mặc.

- Chúc mừng túc chủ thành công thức tỉnh Sát Lục hệ thống, nhận được phần Quà Tân Thủ x1, túc chủ vui lòng kiểm tra hành trang giao diện.

- Là ai? A, khoan đã…

Ngô Chính trợn trắng tròng mắt, dường như vừa gặp phải một chuyện gì đó rất khó tin, phá vỡ hết thảy toàn bộ nhận thức cùng thế giới quan của hắn từ trước đến nay.

- Hệ thống? Không phải chỉ có trong các tiểu thuyết huyễn tưởng thôi sao? Ngươi nói, ngươi nói, có phải hay không là ta cũng đã xuyên việt?

Còn không phải sao? Bỗng dưng tỉnh dậy phát hiện cảnh vật xung quanh trở nên xa lạ, cơ thể biến hóa nhỏ lại, còn có giọng nói âm vang trong đầu, Ngô Chính trừ phi dùng đầu bằng mông mới có thể không nghĩ ra hoàn cảnh của hắn lúc bấy giờ.

- Xuyên việt? Theo cách nói địa phương của túc chủ thì đúng là như vậy.

Hít…

Ngô Chính hít vào một hơi thật sau, dùng tay vỗ vỗ cái đầu, cố gắng hết sức lấy lại bình tĩnh.

Một hồi lâu sau khi bình phục các loại tâm tình, Ngô Chính thở dài ra một hơi, thần sắc có phần bi ai khó nói.

- Có cách nào hay không có thể giúp ta trở lại thế giới trước kia?

- Có, chỉ cần túc chủ trở nên cường đại bao phủ hết thảy tất cả pháp tắc, siêu thoát ra khỏi vũ trụ, chân chính tự do tự tại.

Giọng nói máy móc hững hờ không một chút cảm xúc vang lên trong đầu Ngô Chính, nhưng bất giác lại để cho hắn một loại cảm giác như là bề trên đang nhìn xuống sinh linh nhỏ bé, trong mắt hết thảy đều là con kiến không phân biệt.

- Pháp tắc? Siêu thoát vũ trụ? Tự do chân chính? Ta có thể hay sao…

Chỗ dựa cho sự tự tin chính là tự thân thực lực, trước khi có được thực lực khái niệm tự tin chẳng khác nào là một loại hình tự cao tự đại, Ngô Chính lúc bấy giờ tình huống cũng là như thế, không có được thực lực, dù là đao to búa lớn lời nói tất cả cũng chỉ là nói suông.

- Sự tồn tại của hệ thống vỗn dĩ đã là siêu thoát hết mọi pháp tắc luật lệ, túc chủ thân mang hệ thống đồng thời cũng thoát khỏi sự kiểm soát của vận mệnh, có thể hay không đều phải dựa vào tự thân túc chủ.

- Ra là vậy… bản thân ta có thể ở nơi đây nguyên bản đã là vượt ra ngoài tầm hiểu biết, bên trong vũ trụ này sự tồn tại của ta có thể nói là một sự ngoại lệ, hoặc cũng có thể là một trong… ngươi nói có phải hay không?

Ngô Chính không hổ là người được chọn thân mang hệ thống, rất nhanh lấy lại được bình tĩnh còn có thể suy đoán ra một số sự việc bên trong.

- Đúng vậy, theo cách nói của túc chủ ngoại trừ bản thân túc chủ ra, bên trong vũ trụ vẫn còn rất nhiều “ngoại lệ”.

- Vậy những “ngoại lệ” đó cuối cùng sẽ đi đến đâu? Có thể cho ta biết?

Dựa theo Ngô Chính suy đoán trước đó, nếu hệ thống là một hoặc một trong những tồn tại siêu thoát ra ngoài vũ trụ chân chính tự do tự tại, vậy thì cần gì phải tự mình đánh đổi tự do chỉ để bám vào thân một “con kiến” như hắn? Đơn giản hóa mà nghĩ chỉ có một nguyên nhân cùng mục đích duy nhất khiến hệ thống phải làm như vậy, đó là hệ thống… mất đi sự tự do của mình và muốn tìm lại nó một lần nữa, hay nói cách khác là tìm thêm đồng minh cho mình, và người đồng minh đó tình cờ lại chính là Ngô Chính.

Nhưng là ai? Là ai có thể làm hệ thống đánh mất sự tự do? Là ai còn có thể to lớn hơn cả vũ trụ, uy hiếp được cả tồn tại vượt qua mọi pháp tắc như là hệ thống? Mà quan trọng hơn hết nếu Ngô Chính thật sự thành công siêu thoát ra khỏi vũ trụ vậy thì thứ mà hắn phải đối mặt sẽ là… là thiên đường như trong các tiểu thuyết thường nói hay chân chính là một cái địa ngục tàn khốc đang chờ đợi hắn?

- Túc chủ rất thông minh, đúng vậy, những người đó tất cả đều đang đứng cùng nhau trên một chiến tuyến, thứ họ đối mặt không phải là túc chủ bây giờ có thể nghĩ đến, nhưng túc chủ không cần phải lo lắng, chỉ cần túc chủ không ngừng mạnh lên, tất cả đều sẽ được giải đáp.

- Ai… được rồi, lấy ta bây giờ nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ta còn không biết rõ được hoàn cảnh của mình lúc này, hệ thống ngươi nói ta bây giờ là đang ở đâu, hơn nữa thân thể của ta tại sao lại thu nhỏ lại giống như thời thiếu niên? có phải hay không là ngươi giở trò? Mà cũng không cần cứ phải xuyên việt là lại biến trở thành trẻ con a.

Ngô Chính biết tình huống của hắn lúc này vô phương mà cải biến, nếu đã không thể chống cự vậy thì cứ tận tình mà hưởng thụ mới đúng, hơn nữa Ngô Chính cũng rất thú vị tò mò thế giới này sẽ là như thế nào, chỉ duy nhất mỗi việc biến mình thành trẻ con là khiến tâm tình hắn rất ngứa ngáy khó chịu.

- Dựa theo cách gọi địa phương của túc chủ, nơi này chính là võ hiệp thế giới bên trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ”, vì sự an toàn trong quá trình trưởng thành của túc chủ hệ thống chỉ có thể tạm đưa túc chủ đến những thế giới cấp bậc tương đối thấp, hơn nữa để tạo điều kiện tốt nhất hệ thống cũng đã cải tạo thân thể của túc chủ trở thành “tiên thiên đạo thể”, sau này quá trình tu luyện sẽ được làm ít công to, rút ngắn rất nhiều thời gian.

- A, Tiếu Ngạo Giang Hồ? Ha ha, rất tốt rất tốt, cái gì mà tiên thiên đạo thể quên đi, ở thế giới này lấy ta biết trước tiên cơ, còn không thể hoành hành bá đạo cướp hết cơ duyên? Ngươi nói có phải hay không? Ta cũng không cần cái gì mà làm ít công to, tốt nhất vẫn là làm cho ta trở lại cơ thể trước kia đi a.

- Không thể, hệ thống căn cứ thân thể trước kia của túc chủ tư chất vô cùng yếu kém, cho dù là có hệ thống cũng vô phương trợ giúp túc chủ vấn đỉnh thế giới này, hơn nữa tương lai của túc chủ sau này cũng không thể mãi mãi chỉ dừng chân ở nơi đây, còn có những thế giới cấp bậc cao hơn đang chờ đợi túc chủ.

- Hừ, không thể lừa được ngươi, quên đi.

Ngô Chính không phải là ngu ngốc tự dưng đi chê tốt đòi xấu, chỉ là nếu có thể kéo dài đôi chút thời gian hắn vẫn là muốn thật tốt đẹp mà sống, ai mà biết tương lai sau đó hắn đối mặt sẽ là cái gì? Còn không cố gắng mà tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này? Theo lý thuyết của hắn cũng tương tự như nghịch lý thời đi học, học sinh ai chẳng muốn trưởng thành sớm để khỏi phải mỗi ngày đều đến trường? Nhưng khi đã thành người lớn bước chân ra xã hội thì lại không ngừng hoài niệm khoảng thời gian tuổi thơ cấp 2 cấp 3 trước kia, có thể nói Ngô Chính lúc này chính là đang trân trọng khoảng thời gian “tuổi thơ” đó.

- Trước đó người nói cái gì là Quà Tân Thủ, còn không có mở ra?

Loay hoay bực bội một hồi, Ngô Chính cuối cùng cũng nhớ đến chính sự, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.

- Theo lời túc chủ, Quà Tân Thủ hoàn tất mở ra, chúc mừng túc chủ nhận được thiên cấp đỉnh phong công pháp Cửu Dương Chân Kinh, thiên cấp đỉnh phong võ kỹ Lục Mạch Thần Kiếm, địa cấp đỉnh phong võ kỹ Hoành Không Na Di, thượng phẩm đan dược Tiểu Hoàn đan x1, vãi thường trang phục x5.

Âm thanh vừa dứt lời, Ngô Chính tức khắc trợn trắng hai con mắt như muốn rớt ra ngoài, trực tiếp tiến vào trạng thái chết lâm sàng mất đi ý thức.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Ngô Chính bất động từ trong trạng thái “chết lặng” lúc này mới trở nên điên cuồng kích động như muốn nhảy cẩng lên trên giường.

- Này này này, ta nói ngươi bug nhưng cũng không cần phải quá đáng như vậy a… ta cũng không có rơi xuống núi nhặt được bí kịp, chỉ cần ngất xỉu tỉnh dậy đã trực tiếp trở thành vô địch thiên hạ? Kịch bản này cũng quá sai đi…