Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 1 - Chương 6: Đương Chúng Vẫn Liễu Băng Mỹ Nhân




Có lẽ Hoa Thừa Thiên cũng muốn xem náo nhiệt, cho nên lúc này dù thấy Âu Dương Vân Phi và Diệp Vô Ưu không tuân theo phương thức tỷ thí, hắn cũng không ngăn cản, chỉ là, hắn lại liếc nhìn Yến Băng Cơ một cái bằng ánh mắt có chút kỳ dị.

“Ai, ngươi thế nào có thể ăn cắp đề mục của ta?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.

“Diệp huynh đệ, chúng ta tựa hồ cũng không có quy định không thể ra đề mục giống nhau mà?” Âu Dương Vân Phi có chút đắc ý nói, hắn trong lòng đã mờ mờ cảm giác được Diệp Vô Ưu chính đang cố ý gây chuyện.

“Ngươi lợi hại lắm, được, hôn thì hôn, ta không giống như ngươi, chẳng có một chút can đảm.” Diệp Vô Ưu trông như kẻ đang làm liều, một cái lách mình đã nhảy đến bên cạnh Yến Băng Cơ, đôi mắt không có gì hảo ý chĩa về phía nàng.

Ánh mắt mê đắm của Diệp Vô Ưu khiến Yến Băng Cơ vừa thẹn vừa giận, vì thế liền hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

“Tỷ tỷ tốt, cho ta hôn một cái, đừng làm cho ta mất thể diện.” Diệp Vô Ưu truyền âm cho nàng rồi thừa lúc nàng còn đang do dự, tên gia hỏa này vội tiền trảm hậu tấu, mặc kệ nàng đồng ý hay không đồng ý, hắn ôm lấy nàng, hướng về khuôn mặt phấn hồng của nàng hôn tới, nàng thất kinh lệch má xuống để tránh nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị Diệp Vô Ưu hôn đúng vào đôi môi anh đào của nàng.

Vốn dĩ Diệp Vô Ưu chỉ muốn hôn một tí rồi bỏ ra, nào ngờ mãi vẫn chưa muốn rời miệng ra, mặc dù còn cách một lớp diện sa, nhưng vẫn thấy thật mềm mại, cảm nhận mùi vị thật tuyệt vời.

Yến Băng Cơ tức giận tách khỏi môi Diệp Vô Ưu, nhanh chóng đứng lên, giơ quyền lên nhưng không hạ thủ nổi, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn, oán hận vung tay lên nhưng rồi lại ngồi xuống.

“Âu Dương đại ca, Nhị điện hạ, thế nào, ta thắng rồi chứ?” Diệp Vô Ưu nhìn Yến Băng Cơ lúc này bộ dạng như muốn phát hỏa, cố dấu nụ cười, cảm thấy có một cảm giác rất sảng khoái. Bất quá hắn biết hắn không đủ khả năng bức bách nàng, vội vàng nhảy lên trên đài, sau khi rời xa nàng hắn mới cảm thấy an toàn.

“Yến tiên tử, điều này, ngươi...” Âu Dương Vân Phi nhìn Yến Băng Cơ bằng ánh mắt không tin nổi điều vừa rồi, trong lòng hình như có chút hối hận. Trong thâm tâm nghĩ rằng nếu vừa rồi hắn thật sự dám làm theo lời thách đố, chẳng phải bây giờ đã hôn được nàng rồi sao?

“Tiểu huynh đệ, không biết có thể cho ta biết, lệnh tôn là ai không?” Hoa Thừa Thiên như đang nghĩ đến điều gì, cười nhẹ một tiếng hỏi.

“Cha ta là cha ta, ngươi hỏi về cha ta thì thay đổi được điều gì sao?” Diệp Vô Ưu hi hi cười, “Điện hạ, chuyện cha ta là ai và chuyện ta thắng cuộc không có liên quan gì cả, ngươi mau tuyên bố ta là người thắng cuộc trong cuộc tỷ thí tiên thuật hôm nay đi.” Diệp Vô Ưu hiện tại trông bộ dạng rất đắc ý, nói xong lại quay sang nháy mắt với Yến Băng Cơ. Yến Băng Cơ trong lòng căm hận đến nghiến chặt răng, nàng rất hận gã, thầm quyết định đến tối phải cho hắn một trận.

“Chuyện này...” Hoa Thừa Thiên cảm thấy rất khó xử, phía dưới mọi người bắt đầu la hét nhốn nháo, rốt cuộc hắn vẫn là một kẻ rất tâm cơ, liền đá quả bóng sang cho Yến Băng Cơ. “Yến tiên tử, người thấy sao...?”

Yến Băng Cơ đứng lên, bóng trắng chớp lên, nàng đã tới trước mặt Diệp Vô Ưu.

“Điện hạ, người cứ theo kết quả ban đầu mà ban thưởng phẩm cấp cho Âu Dương công tử!” Yến Băng Cơ trên mặt vẫn còn sắc hồng. “Xá đệ gây rối, làm ảnh hưởng đến tiến trình của Thưởng Hoa đại hội, mong điện hạ rộng lượng, ta trước sẽ đưa hắn về, nhất định sẽ quản không cho hắn ra ngoài gây ra sự tình như hôm nay nữa.” Nói xong kéo theo Diệp Vô Ưu hóa thành một bóng trắng, đột nhiên biến mất trong mắt mọi người.

“Thì ra là đệ đệ của Yến tiên tử, chẳng có gì lạ!” Ai đó nói.

“Ngươi biết cái gì? Khẳng định đó không phải là đệ đệ, nhìn là biết không giống rồi!” Ngay lập tức có người phản bác lại.

“Ngươi không thấy à, bọn họ một người họ Diệp, một người họ Yến, sao có thể là tỷ đệ được chứ?” Có người cất tiếng phụ họa.

Nhưng trên khóe miệng Hoa Thừa Thiên xuất hiện một nét cười, hắn dường như đã mơ hồ xác định được lai lịch của thiếu niên.

o0o

“Diệp Vô Ưu, ngươi hôm nay có phải bị điên không?” Yến Băng Cơ trước giờ chưa có lần nào tức giận như lần này, nhìn nàng lúc này như con sư tử mẹ nổi giận nhìn Diệp Vô Ưu rống lên.

“Làm gì mà lớn tiếng thế, bất quá chỉ hôn một cái thôi mà? Mà cũng đâu phải là lần đầu tiên.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm nói, trên mặt lộ vẻ bất mãn.

“Ngươi, Diệp Vô Ưu, ta nói cho ngươi biết, ta vẫn chưa gả cho ngươi, cho dù ta có gả cho ngươi, ngươi cũng không thể làm việc đó với ta trước mặt nhiều người như thế được!” Yến Băng Cơ trong lòng vẫn còn tức khí, cái tên gia hỏa này đã chiếm tiện nghi lại còn ra vẻ ta đây.

“Ta chưa nói sẽ lấy ngươi.” Diệp Vô Ưu lầm bầm, chỉ tiếc là thanh âm tuy nhỏ nhưng Yến Băng Cơ vẫn nghe được rõ ràng.

“Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói lại cho ta nghe coi!” Yến Băng Cơ như vừa bị đánh trúng một đòn

Diệp Vô Ưu nhìn nàng, trong lòng như biết mình không đúng, cúi đầu không dám nói gì.

“Ngươi tưởng ta muốn gả cho ngươi lắm sao? Nếu không phải sư phó muốn ta chiếu cố đến cuộc đời ngươi, ta tại thèm quản ngươi sao! Từ nhỏ đến lớn vô học, đến trường thì quấy loạn bát nháo. Làm xấu mặt ta trước mặt mọi người ngươi rất đắc ý phải không?” Yến Băng Cơ tức giận nói.

“Không muốn gả thì đừng có đồng ý! Ta không hề ép ngươi, cả ngày lúc nào cũng hung dữ với ta, ngươi không thích ta thì cũng đừng tìm đến ta làm gì, ta cũng chẳng cần ngươi chiếu cố!” Diệp Vô Ưu cũng đã nổi giận, nói thẳng một hơi, nói xong quay người bước đi, để lại Yến Băng Cơ ngây ngốc đứng lặng một mình trong phòng. Nguyên là từ nhỏ đến lớn, Diệp Vô Ưu đều nghe theo nàng nên giờ nàng cảm thấy hơi ngỡ ngàng trước sự sự thay đổi của hắn.

Diệp Vô Ưu trong lòng kỳ thật cũng thấy khó chịu, chả là đã nhiều năm rồi hắn vốn quen với việc không đối đầu với những cơn giận của Yến Băng Cơ, chỉ bởi nghe nàng nói rằng vì nghe theo mẹ hắn mà chiếu cố cho hắn, nên trong lòng mới tức giận.

Trước tiên phải nói là hắn cũng không còn nhỏ nữa, về tình cảm nam nữ cũng hiểu biết không ít, cũng vì con nha đầu Hàm Yên của Yến Băng Cơ suốt ngày dụ hoặc hắn bằng bộ dạng biến tướng. Nha đầu Hàm Yên này không hiểu sao lại học cái môn mị công, tuổi thì nhỏ mà trông bộ dạng thì yêu mị vô bì, cả ngày dùng mị công đối phó với Diệp Vô Ưu, lại nói văn hoa là luyện công.

“Lại chỉ còn mỗi mình ta, sớm biết vậy đã bảo nàng đưa ta ít tiền có phải tốt hơn không.” Diệp Vô Ưu đi lang thang thất thần khắp trong Bách Hoa thành, khắp nơi mọi người nhìn hắn bằng cái nhìn khác thường, bất quá hắn đã quen rồi, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó.

“Uy, xú tiểu tử, ngươi đứng lại!” Phía sau có người nào đó la lên.

“Xú lão đầu, lại là ngươi à? Thiếu gia chẳng thiếu nợ ngươi, đuổi theo ta làm gì?” Diệp Vô Ưu nói với vẻ hơi sốt ruột, tâm tình của hắn vốn đang bất ổn. Gặp người tự xưng là cha của Tinh di, hắn đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt như bình thường của mình.

“Xú tiểu tử, mi không biết tôn trọng lão nhân gia chút nào sao, cha ngươi và ngươi đều vô lại!” Lão đầu nói với vẻ rất bất mãn.

“Thiếu gia tâm tình không tốt, ngươi đừng làm phiền ta!” Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn lão, “Ta đếm đến ba, nếu ngươi không đi, ta sẽ phải thất lễ! Một, hai... “

“Xú tiểu tử, ngươi thật mất dạy, trông ngươi so với nữ nhân còn có phần hơn nữ nhân!” Đếm đến hai, đã không thấy bóng lão đâu nữa, hắn cũng chẳng muốn bị người khác nói hắn không tôn trọng người già.