Võ Lâm Bại Hoại

Chương 11




Thân ảnh màu trắng chạy xung quanh mọi người, tựa một con rồng linh hoạt, thanh kiếm trong tay như tia sét giữa bầu trời đêm phát ra quang mang lạnh lẽo chói mắt, một kiếm tung ra, hóa thành quang ảnh tầng tầng lớp lớp, như sóng dữ mãnh liệt tập kích bốn phía.

Kiếm quang lướt qua, máu tươi phun trào như cơn mưa đỏ dưới ánh trăng, mê ly mà thê mỹ, nếu như không có tiếng kêu thảm thiết đang không ngừng vang lên thì càng hoàn mỹ hơn rồi!

Vừa ra tay đã trọng thương nhiều người, bạch y nhiễm đầy huyết, Ngọc Như Hồng đứng yên đối diện, sắc mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt tựa băng tuyết làm mọi người lạnh gáy, phảng phất như ánh mắt của y có thể đả thương đến mọi người!

Trong chớp mắt, Kim Nhất Đao, Triệu Trường Khánh, Sa Văn cùng Hạ Thiên Thành tiến lên vây xung quanh y. Kim Nhất Đao bổ một đao lao thẳng vào người trước mắt. Sa Văn cầm Tam Xoa kích thả người nhảy lên, giữa không trung đột nhiên lao xuống, Tam Xoa kích đâm thẳng vào đỉnh đầu Ngọc Như Hồng. Mà Triệu Trường Khánh thì dùng thiết chưởng sở trường của hắn, tung về phía sau lưng y.

Hạ Thiên Thành vốn không muốn cậy đông hiếp yếu, càng huống chi đối thủ vẫn còn là một thiếu niên, nhưng thấy y quá mức cuồng vọng, lại còn giết nhiều đệ tử Kim Long bang. Thù này không báo, bảo hắn làm sao còn mặt mũi gặp huynh đệ trong bang, cho nên cũng lập tức theo ba người mà tấn công Ngọc Như Hồng.

Triệu Trường Khánh cùng Hạ Thiên Thánh tuy tay không, nhưng người luyện chưởng quan trọng là nội lực cùng ngạnh công, cho nên chưởng phong cũng lợi hại tuyệt không thua kém bất cứ đao kiếm lợi khí nào!

Nhưng Ngọc Như Hồng chỉ hừ lạnh một tiếng, lợi kiếm trong tay đột nhiên hóa giao long cắm thẳng về phía Triệu Trường Khánh. Triệu Trường Khánh vốn tự cho thiết chưởng của mình đủ để kiêu ngạo, nhưng dưới kiếm khí kia, vẫn chỉ có thể lùi lại tránh né. Ngọc Như Hồng nhếch mép cười khẩy, thân hình lộn lại, kiếm phóng xẹt qua ngực Triệu Trường Khánh, chẳng những thoát khỏi thế công của Sa Văn, mà còn làm bị thương một tay Triệu Trường Khánh, cũng xem như có thu hoạch.

Vậy mà sau khi y đả thương Triệu Trường Khánh, phía sau Hạ Thiên Thành đột nhiên như bóng với hình, long chưởng hóa thành lợi trảo thẳng tiến vào lưng Ngọc Như Hồng. Ngọc Như Hồng nghe thấy tiếng xé gió nguy hiểm, nhưng chưa kịp né tránh đã thấy đường lui duy nhất bị Kim Nhất Đao phong tỏa. Lập tức đành phải vận công hộ thể, tiếp đón một trảo của Hạ Thiên Thành.

Dù đã vận công hộ thể nhưng y vẫn bị năm ngón tay lợi hại kia xuyên vào thân thể, Ngọc Như Hồng đau đến toát mồ hôi lạnh, bất quá y vẫn cắn răng không rên một tiếng, vung kiếm lên chống đỡ một đao của Kim Nhất Đao… Tiếng đao kiếm chạm vào nhau kêu choang choang, hoa lửa văng khắp nơi, thanh kiếm trong tay Ngọc Như Hồng rơi xuống đất, run lên bần bật…

Kim Nhất Đao thế công không ngừng, rất nhanh lại tiếp một đao!

Đột nhiên trước mắt lóe lên một bóng người, chỉ thấy Giới Viện vốn đang bàng quan theo dõi nay đã phi thân lao đến bên người Ngọc Như Hồng, một câu cũng không nói, chỉ túm lấy Ngọc Như Hồng lao ra khỏi rừng!

Hành động của hắn mọi người tuyệt không ngờ tới, càng nghĩ không ra vì sao Giới Viện đại sư lại cứu y, nhất thời cả đám lo lắng trơ mắt nhìn hai ngươi bay vút qua.

“Một đám đần! Còn không mau đuổi theo!” Kim Nhất Đao hổn hển hô to, cả đám người đồng loạt di chuyển, kết quả do chật chội nên hành động vô cùng chậm chạp. Hoặc là nói, quan trọng nhất là đám người Triệu Trường Khánh lại chạy ở đằng sau, kết quả bị một lũ thùng cơm chặn đường, trì hoãn thời gian truy kích.

Bất quá cũng chỉ là tạm thời, rất nhanh mọi người đã chỉnh đốn lại trật tự, hình thành từng nhóm bốn người di chuyển lần lượt trong rừng. Đến khi ra khỏi đó, dưới ánh trăng yếu ớt nào còn bóng dáng kẻ kia.

“Đáng chết! Vịt trong nồi còn bị vuột mất!” Kim Nhất Đao tức giận đấm mạnh vào thân cây cổ thụ bên cạnh, kết quả làm cái cây đổ uỳnh một cái.

“Bọn hắn có một tên bị thương, không thể chạy xa được, có thể đã trốn ở đâu đó! Có cần đến trấn kia lục soát không?” Sa Văn nhìn kiến trúc như ẩn như hiện trong bóng tối, cảm giác bọn hắn chắc chắn đang ở trong đó.

“Nếu như thật làm y chạy thoát, vậy đêm nay chúng ta thương vong tính sao? Chết tiệt!” Hạ Thiên Thành cũng phẫn nộ không thôi, mặc dù hắn đã làm bị thương Ngọc Như Hồng, nhưng dù sao cũng không thể lấy được tính mạng của y, làm sao có thể tiêu tan phẫn nộ trong lòng được.

“Hừ! Thoát được mùng 1 cũng không thoát được 15! Đao Kiếm Minh xin thề sẽ cho bọn chúng phải trả giá!” Triệu Trường Khánh nhìn chằm chằm vào chỗ tối cuối con đường, phảng phất như Ngọc Như Hồng ở đây, sắc mặt âm tà của gã dưới ánh trăng càng thêm hiểm ác.

Trên bầu trời đen tuyền như dải lụa mượt mà bỗng xuất hiện tầng tầng lớp lớp mây đen, che khuất cả nguyệt quang, mặt đất cũng vì thế mà lâm vào bóng tối, khiến quang mang trong mắt Triệu Trường Khánh cũng bị che đi.

“Xem ra trời sắp mưa rồi, đêm nay dừng ở đây, mọi người tới trấn kia tìm nơi nghỉ chân rồi bàn bạc.” Triệu Trường Khánh thổi lửa đốt đuốc, dẫn mọi người rời khỏi rừng cây.

Một lúc sau, thời tiết lại thay đổi, gió thu thổi vù vù, thổi bay cả những đám mây trên trời, ánh trăng lạnh lẽo xuất hiện tỏa sáng xuống dưới.

Ánh sáng màu bạc như trải trên mặt đất một tầng sa y êm ái, mờ ảo mà mông lung.

Trong rừng chậm rãi xuất hiện hai bóng người, một cao một lùn, người cao đỡ người lùn, trong thanh âm tràn đầy lo lắng: “Ngươi còn chịu được không?”

“Tạm được…” Tựa hồ vì chứng minh mà lời nói không hề có một chút thống khổ cùng miễn cưỡng nào.

Một trận gió lạnh thổi qua, thân thể thon gầy vô thức mà run rẩy, sau đó ngã sụp xuống.

“Như Hồng! Như Hồng…” Giới Viện ôm y, vội vàng gọi, cảm thấy thân thể y không ngừng run lên.

Mới rồi dưới tình thế cấp bách mà cứu Ngọc Như Hồng, sau đó chạy vội ra khỏi rừng, nhưng Giới Viện thấy bên ngoài chung quanh bằng phẳng, không có chỗ trốn, cho nên lại lôi kéo Ngọc Như Hồng vào trong, trốn ở một nơi không dám hô hấp.

Trong bóng đêm, hắn không thấy rõ thương thế của Ngọc Như Hồng, chỉ dựa vào cảm giác mà điểm mấy huyệt đạo cầm máu trên người y, lại vừa không thể xác định đám người của Đao Kiếm Minh đã rời đi chưa, vì vậy chỉ có thể ở trong rừng chờ đợi. Một canh giờ sau không thấy ai, hai người mới yên tâm đi ra. Không ngờ Ngọc Như Hồng đã mất máu quá nhiều.

Giới Viện chưa bao giờ hoảng sợ như lúc này, một bên kêu Ngọc Như Hồng, một bên ngẩng đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ xem có chỗ nào tạm thời trốn được không.

“Giới Viện, ta không sao…” Mềm mại dựa vào ngực Giới Viện, Ngọc Như Hồng lên tiếng, tuy thanh âm yếu ớt, nhưng hai tay lại như có sức mạnh thần thánh mà ôm Giới Viện thật chặt, tựa như sợ hơi buông lỏng một chút, người trước mặt sẽ biến mất tăm.

Cách đó không xa, trên sườn núi có ánh lửa lấp loáng, mơ hồ như thấy ánh sáng của Phật Tổ! Giới Viện cảm thấy mừng rỡ vô cùng, nếu ở đó không có người, tại sao lại có ánh lửa chứ? Nghĩ đến đây, Giới Viện vội ôm Ngọc Như Hồng, phi thân bay về phía ánh lửa đằng xa.

“Giới Viện…” Người trong lòng thì thào kêu tên hắn, gương mặt trắng bệch hiện lên nụ cười hạnh phúc, chỉ là đêm khuya tối tăm, đã che kín nụ cười tuyệt mỹ của y, làm Giới Viện không nhìn thấy.

Cont…