Võ Lâm Bại Hoại

Chương 24




Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng, làn sương mờ ảo tựa tấm lụa mỏng trải dài khắp nơi.

Trước cửa nhà tranh, một dòng suối nhỏ trong trẻo chảy qua, ánh trời chiều chiếu xuống, lóe lên lân quang màu hồng rực. ‘Tõm’ một tiếng, cục đá rơi vào làn nước tĩnh lặng tạo thành tầng tầng rung động. Cạnh đó, một nữ tử mặc bộ hồng y ngồi bên dòng suối, trên khuôn mặt xinh đẹp ánh lên nét u sầu, ngón tay thon dài vung lên, một cục đá nhỏ nữa lại rơi tõm xuống suối, nước bắn tung tóe.

Dựa vào cạnh cửa nhìn một hồi lâu, Đoàn Vô Ngân khẽ lắc đầu, rồi xoay người đi vào trong, thuận tay đóng cánh cửa lại ngăn gió lạnh xâm nhập. Số giường chiếu trong ngôi nhà tranh nay đã nhiều hơn ba cái, tất cả đều là do hơn hai mươi mấy thủ hạ của hắn làm, bốn người trọng thương nằm trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Đi thong thả đến chỗ chiếc giường bên trái, Đoàn Vô Ngân ngồi vào mép giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch của người nằm trên đó, không khỏi thở dài. Tâm tình của Hồng Linh, hắn rõ ràng, nhưng cảm tình không cách nào thu hồi, Hồng Linh yêu Tĩnh ca, còn Tĩnh ca lại sớm giao trái tim cho Triệu Hồng Lân. Đối với tình địch, Hồng Linh đã rất khoan hồng độ lượng rồi. Cứu vốn là cứu, song tâm lý vẫn tồn tại gút mắc… Nàng tức giận cũng là điều khó tránh.

Triệu Kiến Thành canh giữ ở bên giường không biết khi nào đã ngủ say, cái tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to lớn của phụ thân, tựa như sợ nếu buông lỏng tay phụ thân, thì phụ thân sẽ bỏ mặc nó lại một mình.

Cười cười, Đoàn Vô Ngân cởi áo ngoài khoác lên người Triệu Kiến Thành, ánh mắt ấm áp nhìn Triệu Tĩnh. Long đong nửa đời, cuối cùng huynh cũng có một Kiến nhi nhu thuận đáng yêu ở bên, có nó, Tĩnh ca chắc cảm thấy hạnh phúc lắm.

“Khụ… ưm…”

Phía sau truyền tới tiếng ho, Đoàn Vô Ngân quay đầu lại, chỉ thấy người trên giường đã tỉnh, nụ cười ấm áp trên mặt hắn trong nháy mắt đã biến mất, nhường chỗ cho vẻ mặt lạnh tựa băng sương.

“…Tĩnh nhi… Tĩnh…” Thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên, Triệu Hồng Lân bị cơn đau nhức đánh tỉnh, hai tròng mắt vẫn chưa mở, nhưng miệng đã gọi Triệu Tĩnh không ngừng, đau quá, rốt cuộc bị thương ở đâu đây? Bị thương… hai từ này phảng phất như cây kim đâm thẳng vào tim, Triệu Hồng Lân trợn mắt, y… chưa chết sao? Vậy Triệu Tĩnh đâu? Y muốn đứng dậy tìm người, nhưng lại phát hiện bản thân không cách nào nhúc nhích, cả người bị bao chặt cứng, trên cơ bản như một bó thịt. Lúc hôn mê thì không sao, thế mà vừa tỉnh lại, vết thương toàn thân đã gào thét đau đớn, khiến Triệu Hồng Lân không nhịn được mà cau mày, nhưng cũng không vì cơn đau mà nằm xuống, ngược lại y còn giãy giụa muốn đứng dậy: “Tĩnh… Tĩnh nhi… Tĩnh nhi đâu rồi…”

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bên giường xuất hiện một người, không thể động đậy, Triệu Hồng lân chỉ có thể ngước lên nhìn, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc, khuôn mặt tuấn tú này trông quen quá?

“Cửu vương gia, lâu ngày không gặp, chẳng lẽ ngài không nhận ra ta.” Đoàn Vô Ngân trào phúng nói, lúc này, mặt Triệu Hồng Lân không có gì khác thường, nhưng bộ dạng toàn thân bị bao bởi băng vải khó có thể thấy được của y lại làm hắn buồn cười. Ngạo nghễ nhìn tuyệt mỹ dung nhan động lòng người kia, Đoàn Vô Ngân không khỏi sinh nghi, những tên kia chẳng lẽ chọn chỗ mà đâm sao? Cả người ngập kín vết thương, thế mà trên mặt lại không có lấy một vết sẹo nhỏ? Chẳng lẽ nhìn khuôn mặt này, ai cũng không đành lòng xuống tay?

“Khụ! Ngươi…” Triệu Hồng Lân nhìn hắn hồi lâu, rồi lại thu hồi ánh mắt: “Ngươi không phải… Tĩnh nhi ở đâu? Tĩnh nhi…” Nhìn chung quanh không thấy Triệu Tĩnh, Triệu Hồng Lân vẫn không thèm để ý bản thân, lại định giãy giụa đứng lên, đau đớn đến đổ đầy mồ hôi, nhưng y vẫn không đứng dậy được, miệng vết thương cũng bắt đầu thấm máu.

Đoàn Vô Ngân chau mày, lãnh đạm nói: “Không cần tìm, hắn đã chết.” Hai tròng mắt chằm chằm nhìn Triệu Hồng Lân.

Chỉ thấy Triệu Hồng Lân đầu tiên là sửng sốt, sau đó như đã chết mà không nhúc nhích, đôi mắt từng nhu mị sáng lấp lánh nay đã ngơ ngác nhìn về phía xa xăm nào đó. Đôi môi trắng bệch khẽ nhúc nhích: “Đã chết? Hắn chết… hắn đã chết…” Đúng vậy, thân thể Tĩnh nhi vốn rất yếu, làm sao chịu được một chưởng kia của Triệu Trường Khánh chứ? Tĩnh nhi ngốc nghếch, biết rõ bản thân không có võ công, vì sao còn muốn thay y cản một chưởng, này có khác gì đi tìm cái chết đâu… Nếu Tĩnh nhi đã chết, trên đời này không còn gì để y lưu luyến nữa, chi bằng đi theo hắn còn hơn. Quay đầu, y nhìn người bên giường, con ngươi tuyệt vọng, lẳng lặng nói: “Ngươi giết ta đi, ta không muốn sống nữa.”

Thấy y như thế, Đoàn Vô Ngân trong lòng chấn động, khẽ thở dài, hắn hừ lạnh nói: “Nếu ngươi chết thì Tĩnh ca thật sự chết chắc rồi. Tĩnh ca bây giờ đang hôn mê ở kia, muốn cứu Tĩnh ca, ngươi phải nhanh khỏe lại đã.” Cái tên ngu ngốc, không ngờ lại muốn chết, định lừa gạt nước mắt của ai hả?

Trong nháy mắt, con ngươi Triệu Hồng Lân hiện lên quang mang mãnh liệt, kích động mà khụ vài tiếng, lúc này mới hỏi: “Ngươi nói Tĩnh nhi không chết? Hắn thật sự không chết? Đúng không?”

Gật đầu, Đoàn Vô Ngân thuật lại lời nói của Chu Vô Mệnh cho Triệu Hồng Lân nghe, nghe xong, đã thấy trên mặt y lộ ra nụ cười ngu ngốc, không khỏi cảm thấy buồn cười. Một người lãnh mỵ tuyệt luân Cần vương Triệu Hồng Lân, một người lạnh tựa băng sương, giờ lại cười khúc khích ngu ngu, để mọi người biết, thế nào cũng phá vỡ hình tượng cho coi.

Lúc này, Triệu Hồng Lân cần gì để ý hắn nghĩ gì, chỉ biết Triệu Tĩnh được cứu là được rồi. Sau này, Tĩnh nhi sẽ không hở một tý là ngã bệnh nữa, sẽ không bị ho mỗi lần gió thổi qua… Trời ơi! Lần đầu tiên y cảm thấy ông trời thật đáng yêu!

Đoàn Vô Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, tâm trạng cũng yên tâm không ít, mặc dù không biết bọn họ đã phát sinh chuyện gì có thể làm cho Triệu Hồng Lân chuyển biến như thế, nhưng nhìn tình cảm y dành cho Tĩnh ca, hắn cũng cảm thấy vui mừng thay cho huynh ấy.

Ánh mắt phiêu đến vết thương đang ứa máu trên người Triệu Hồng Lân, Đoàn Vô Ngân bỗng nhớ tới thân ảnh màu đỏ bên bờ suối. Sao hắn lại quên mất Hồng Linh – người con gái hết lòng yêu thương Tĩnh ca, nàng còn là thê tử kết tóc với Tĩnh ca, làm sao đây?

Gió lạnh thổi qua đống lá khô, khiến những chiếc lá xoay tròn trong không trung rồi rơi vào khe suối nhỏ, theo nước chảy chậm rãi biến mất. Ngẩn người nhìn đám lá rụng, thẳng đến khi không thấy đâu, Hồng Linh mới đứng dậy quay về phòng.

Ở cửa, Đoàn Vô Ngân nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt hiện đầy tơ máu, hắn liền quay đầu đi, lấy thanh âm bình tĩnh nói: “Triệu Hồng Lân đã tỉnh lại, vết thương của y lại chảy máu…”

Hồng Linh hơi sững người, trong chốc lát, nàng đi về phía ngôi nhà tranh bên trái, đó là dược phòng, Đoàn Vô Ngân cười cười, nếu không phải Triệu Tĩnh yêu Triệu Hồng Lân, hắn thật hy vọng người ở bên Tĩnh ca là Hồng Linh.

Chứng kiến Hồng Linh, Triệu Hồng Lân giật mình, có chút sững sờ, không ngờ nàng lại thay thuốc cho mình.

Hồng Linh cũng không thèm nhìn, chỉ lo xử lý vết thương cho y, sau đó bôi thuốc và băng bó lại.

Triệu Hồng Lân khẽ hít hơi, nàng… bôi thuốc gì cho mình, mà vết thương lại bỏng rát thế?

Nhìn thấy y đau đến toát mồ hôi lạnh, Đoàn Vô Ngân có chút đồng tình. Hồng Linh cũng thật là, mặc dù thuốc này có thể khiến vết thương lành nhanh hơn, nhưng mà sẽ rất đau đớn như bị bỏng, rõ ràng trong dược phòng còn loại dược hiệu quả tương đương, lại không đau không ngứa…

Chỉ có thể nói, đáng đời Triệu Hồng Lân, y tự làm tự chịu!

Chờ bôi thuốc xong, khi Hồng Linh xoay người ra ngoài, Triệu Hồng Lân mới nhẹ nhàng nói: “…Cám ơn.”

Đoàn Vô Ngân thật muốn cười, bất quá, hắn chỉ có thể chịu đựng ra khỏi phòng, lúc này mới dám bật cười thật to. Đáng thương Triệu Hồng Lân, bị người ta đâm một nhát mà còn muốn cám ơn.

Đi vào căn nhà tranh bên phải, Đoàn Vô Ngân nhìn người đang nằm trên giường vẫn ngủ say như cũ, nụ cười trên mặt hắn cũng cứng lại, thần sắc dần trở nên ngưng trọng. Nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo gầy gò, Đoàn Vô Ngân thất thần trong chốc lát. Ánh mắt hắn lại từ từ rơi xuống bạc môi hồng nhạt, đôi môi ngang ngạnh này từng phong bế môi hắn, thậm chí còn hôn lên toàn thân hắn… Tiếp tục vươn tay chạm nhẹ lên hàng mi cong dài, Đoàn Vô Ngân hô hấp nhanh hơn, giấu ở dưới hàng mi xinh đẹp này, vốn là một đôi con ngươi màu nâu sáng lấp lánh… Nhưng chỉ vì hắn chần chờ và do dự, mới làm cho Trường Bạch tam quái thừa cơ hạ độc với ngũ đệ, càng đáng hận hơn chính là Vân phi, nàng vốn là mẫu thân của ngũ đệ, nhưng lại đem Thiên Hồn hương – độc dược độc môn của Thiên Cơ môn giao cho Trường Bạch tam quái, khiến ngũ đệ mê man đã hơn một tháng!

“Ngũ đệ, mau tỉnh lại đi, chỉ cần đệ tỉnh lại, đại ca cái gì cũng đồng ý với đệ! Kể cả đệ muốn áp đảo ta…” Đêm đó ngũ đệ chạy tới tẩm cung của hắn ý đồ muốn áp đảo hắn, lại bị hắn mắng đuổi ra ngoài, buổi chiều hôm sau, ngũ đệ sai ngươi mời hắn đến, nói là muốn xin lỗi hắn, nhưng hắn lại lo lắng đây là kế của ngũ đệ, do dự một hồi, cuối cùng không đến chỗ hẹn, kết quả đến khi nhìn thấy ngũ đệ, thì đệ ấy đã thành như bây giờ… Là lỗi của hắn, không nên để ngũ đệ ở một mình…

“Khụ… Ta nói này sự đệ, ngươi muốn hôn hắn, ta không phản đối, nhưng như vậy sẽ làm tăng gánh nặng của ta. Thiên Hồn hương chưa giải, nếu ngươi dính một chút nước miếng thôi, ngươi cũng sẽ giống ngũ đệ của ngươi mà hôn mê bất tỉnh, ngươi xác định muốn ngủ với hắn sao? ” Chu Vô Mệnh không biết từ khi nào đã dựa ở cửa cười hì hì nhìn hắn.

“Ta không phải nghĩ muốn hôn hắn, chỉ là…” Thở dài, Đoàn Vô Ngân nhìn vẻ mặt “đánh chết ta cũng không tin” của đối phương, liền im lặng, đi tới bên cạnh y, hỏi: “Có việc?”

“Việc lớn—” Chu Vô Mệnh nghiêm túc hỏi: “Ngươi không ăn cơm sao?”

Đoàn Vô Ngân liếc mắt xem thường, rồi đi theo y ra khỏi phòng: “Triệu Hồng Lân đã tỉnh.”

“Biết rồi, ta còn biết tiểu mỹ nhân kia cũng đã tỉnh dậy, không ngờ đại mỹ nhân lại là cha của tiểu mỹ nhân. Nhi tử cũng lớn như thế rồi mà trông y vẫn trẻ như vậy!” Vuốt cằm, trên mặt Chu Vô Mệnh lại lộ ra ý cười là lạ, tám phần là muốn thử dược gì đó với Triệu Hồng Lân rồi.

Chưa kịp cảnh cáo, hắn đã thấy Hồng Linh từ bên trong đi ra, nhìn thấy bọn họ, nàng làm như không thấy mà đi thẳng. Đoàn Vô Ngân nhìn theo bóng lưng nàng, thấy nàng vào dược phòng, thu hồi tầm mắt, hắn đã thấy Chu Vô Mệnh nhìn hắn, không khỏi hỏi: “Lợn chết, ngươi nhìn cái gì?”

Chu Vô Mệnh nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn kỳ quái nhìn mình, liền lắc đầu nói thầm: “Nàng là dược nhân của ta, nếu sư đệ thích nàng, thì làm sao ta hạ dược với nàng được.”

Đoàn Vô Ngân coi như không nghe thấy y nói, chẳng lẽ lại nói với tên lợn chết rằng: Sư huynh, ta không thích nàng, ngươi cứ việc hạ dược nàng đi sao? Ôi, hắn còn không độc ác đến mức đó nha.

Ánh trời chiều sớm đã hạ xuống, sơn ao cũng dần hòa làm một với ngọn núi bên cạnh.

Gió lạnh gào thét, khe suối nhỏ cũng chảy xiết hơn. Trước cửa dược phòng, có một người đứng đó, gió lạnh thổi tung mái tóc dài, tay áo màu đỏ lất phất bay, người nọ khẽ thở dài một tiếng, lát sau người đó lại quay về, trên tay cầm một bát cháo, nàng đi tới phòng, thấy Triệu Kiến Thành đã tỉnh, liền đưa cho nó một chén cháo, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Triệu Hồng Lân, nói: “Kiến nhi, bưng cho y.”

Triệu Kiến Thành nhu thuận gật đầu, cầm bát đi tới bên giường Triệu Hồng Lân, nhẹ nhàng nói: “Cửu thúc công, ăn cơm đi.”

Triệu Hồng Lân cười cười, nói nó mang cho Ngọc Như Hồng trước, mà Ngọc Như Hồng thì lại muốn nó đi đút cho Giới Viện – người vẫn còn đang hôn mê. Triệu Kiến Thành nghe lời, đi tới bên cạnh Giới Viện, từng thìa từng thìa đút cho hắn, còn tỉ mỉ lau miệng cho hắn nữa.

Chứng kiến cảnh này, Hồng Linh khẽ hừ một tiếng, cuối cùng phụ tử bọn hắn cũng biết nghĩ cho người khác. Quay đầu đi, một thìa cháo nhẹ nhàng tiến vào trong miệng Triệu Tĩnh, mỗi lần cháo chảy ra, Hồng Linh lại dịu dàng lau miệng cho hắn, trong mắt nàng cũng đã bịt kín một tầng hơi nước.

Một người từng anh tuấn uy vũ, thế mà bây giờ lại gầy gò nằm yên không nhúc nhích trên giường, hỏi nàng làm sao không đau lòng được chứ? Mà bây giờ, cũng chỉ có duy nhất một cách là chờ Triệu Hồng Lân khỏe lại mới có thể cứu được Triệu Tĩnh.

Tuy là vạn phần không muốn, nhưng sau khi cho Triệu Tĩnh ăn xong, Hồng Linh lại xuống phòng bếp bưng hai chén cháo nữa đến: “Kiến nhi, mang cho y.” Hất cằm chỉ về phía Triệu Hồng Lân, còn nàng thì đi tới chỗ Ngọc Như Hồng.

“Ta… tự ăn được.” Chứng kiến vẻ mặt cao thâm khó lường đang chằm chằm nhìn mình, Ngọc Như Hồng hoài nghi không biết có bị nàng làm cho sặc chết hay không.

Hồng Linh không nói gì, đặt bát cháo ở mép giường, rồi đi về phía Triệu Tĩnh, ngồi xuống.

Hai phụ tử nhìn nhau cười khổ, thật không ngờ bọn họ cũng có ngày hôm nay.

Nhìn người kia ngồi bên cạnh Triệu Tĩnh, tỉ mỉ nhẹ nhàng xoa mặt hắn, Triệu Hồng Lân không khỏi thầm than, trong lòng cũng sinh ra tia ghen tuông. Nàng vốn là thê tử của Tĩnh nhi, chiếu cố chăm sóc hắn vốn là việc của nàng, huống chi giờ y là người đang trọng thương, không thể không để nàng chiếu cố. Song, nàng chắc chắn là đang cố ý… cố ý ở trước mặt y mà thân mật cử động với Tĩnh nhi! Mà đáng hận nhất là… y không thể động đậy được!

Nếu như không phải y không thể nhúc nhích, thì làm sao để cho nữ nhân kia làm thế? Đừng tưởng là thê tử của Tĩnh nhi thì được phép ở bên hắn như thế.

Triệu Hồng Lân bỗng ngẩn ra, cười cười nhìn Tĩnh nhi, rồi chuyên tâm ăn cháo. Sau khi đút cho y uống xong, Triệu Kiến Thành lại tiếp tục đi về phía Ngọc Như Hồng mà tiếp tục công việc.

Ánh mắt của Triệu Hồng Lân lại rơi về phía Triệu Tĩnh, bởi vì không thể nhìn rõ mặt hắn, cho nên cũng không muốn nhìn những cử chỉ ôn nhu của Hồng Linh đối với hắn, kết quả y đành nhìn lên nóc nhà, tâm tình cũng trở nên nặng nề.

Y với Tĩnh nhi, không nói đến luân thường đạo lý, mà chỉ một người nữ tử trước mắt kia, nàng vốn là thê tử của Tĩnh nhi, còn có một đứa con nhu thuận ngoan ngoãn… Không biết sau khi tỉnh lại, Tĩnh nhi sẽ lựa chọn thế nào?

Một người tự tin lãnh ngạo như y, lúc này cũng không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Cont…