Võ Lâm Dị Giới

Chương 2




Hắc Thiên là thiếu gia của gia tộc nổi tiếng tại Phá Lôi thành, không ai không biết Hắc Thiên là con trai của trưởng lão mỹ phụ Tả gia, Tả Mộc Lan. Sở dĩ từ nhỏ hắn đã tu luyện thành võ giả nhưng kết cục cũng chỉ vậy, phế nhân vẫn là phế nhân nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ đi quyết định cả. Chỉ là một thiếu niên chưa đầy tuổi thành niên, chỉ mới 17 nhưng mà hắn đã thể hiện ra một thanh niên ý chí vô cùng kiên cường hơn biết bao nhiều bạn đồng lứa khác trong gia tộc. Nhiều người nghĩ hắn mang dòng máu của dị tộc, tên tạp chủng mà mọi nhân loại đều kì thị và coi thành cái gai trong mắt. Từ nhỏ đến nay, hắn chưa từng được mẫu thân mình nói rằng cha là ai, hắn nghe từ chính miệng mẫu thân hắn nói cha hắn chính là những cường giả mà cả nhân loại đều phải khiếp sợ nhưng chưa từng nói dung mạo và cảnh giới của ông. Chỉ biết cả gia tộc này đều coi hắn chính là dị tộc, không biết tại sao hắn lại không thể nào tập chung được chân nguyên lực. Để thành võ giả mà ai ai cũng kính nỡ bước đầu tiên phải hấp thu thiên địa chân khí sau đó vận dụng luồng khí đó chuyển hóa thành chân nguyên lực cho cơ thể nhưng khi hắn vận chuyển thiên địa chân khí vào đan điền đều không cảm ứng được năng lượng mà còn táng loạn trong cơ thể khiến mình phải mang nội thương đã không tiến mà còn lùi. Hắc Thiên từ xưa đến nay đều rất siêng năng hắn không chỉ thông minh mà còn rất cần cù tuy nhiên ông trời lại không cho kiếp này của hắn thành một võ giả chỉ thích hợp trở thành những thường dân, một thanh niên đầy nhiệt huyết và ngạo khí sao lại dễ dàng từ bỏ đi lòng tham vô đáy được. Tả Mộc Lan không ngừng tìm kiếm linh dược và y phu để chữa trị cho hắn nhưng kết quả chỉ có 2 bàn tay trắng trở về, càng ngày niềm hi vọng một ngày trở thành võ giả của Hắc Thiên ngày càng khép lại. Trong gia tộc Tả gia, mọi người đều coi hắn chính là kẻ chuyên ăn bám không những không giúp được cho gia tộc mà còn hại gia tộc phải bỏ một ít tiền để nuôi hắn. Hắc Thiên cũng biết trên đời này không bao giờ có bữa cơm miễn phí cả nên hắn vẫn thường xuyên phụ giúp gia tộc tính toán sổ sách và trả lương cho gia đinh và tỳ nữ.

Tại căn nhà nhỏ trong vườn.....

- Thiên nhi, không ngờ ngươi cũng có hứng thú hưởng thức sắc hoa a. Lần đầu ta thấy đó nha.

Giọng ủy điệu đầy sức hút mị lực của Tả Mộc Lan khi nói với nam tử nhỏ tuổi đang trầm ngâm trong căn nhà nhỏ trong vườn, không ai khác chính là Hắc Thiên.

- Mẫu thân, không ngờ người lại ở đây làm hài nhi giật mình.

Hắc Thiên giật mình trả lời lại.

- Ta là mẹ ngươi, nên biết ngươi đang suy nghĩ gì. Đừng lo lắng ta sẽ tìm ra cách để chữa trị cho ngươi dù sớm hay muộn ta vẫn sẽ tìm ra được , chúng ta nên tin tưởng vào niềm tin chắc chắn ông trời sẽ không phụ lòng mẫu tử chúng ta.

Tả Mộc Lan dốc hết sức an ủi Hắc Thiên để hắn không suy nghĩ những điều khờ dại mà làm bậy

- Ta biết mẫu thân, người yên tâm ta sẽ không ích kỷ mà làm hại đến người.

Hắc Thiên ngước nhìn trời, tràn đầy hưng phấn mà nói

- Ta biết ngươi vì người thiếu phụ trước mặt mà sẽ không làm ta thất vọng, thôi ta có việc quan trọng tại các hội đồng gia tộc. Không làm phiền ngươi tụt hứng thưởng thức hoa nữa, tối nay ta sẽ làm món mà ngươi yêu thích nhất.

Tả Mộc Lan vỗ vai Hắc Thiên và cái sau đó cũng rời đi. Trong căn phòng đó chỉ vẻn vẹn lại mỗi mình hắn đang trầm tư suy nghĩ .

Buổi tối hôm đó......

Nghe lời mẫu thân hắn khuyên bảo, cuối cùng cũng đã chịu ra ngoài để hóng gió.

Tả gia chính là một gia tộc nổi tiếng trong thành Phá Lôi thành, Phá Lôi thành là một thành trì do nhiều gia tộc quản lý gồm Tả gia, Mặc gia, Quân gia, Đông Phương gia, Kỳ gia. Trong đó kẻ thù truyền kiếp của Tả gia chính là Quân gia, khi xưa cả hai vị tổ tông là Tả Thiên Kỳ và Quân Phong Lân đã đấu tranh với nhau hơn trăm năm tại Phá Lôi thành nhưng vẫn chưa thua thắng rõ ràng. Khi cả hai mất đi, các hậu bối cũng không ngừng đấu tranh với nhau. Ngoài ra, Nhân Giới còn được chia thành nhiều nước lớn nhỏ như Xích Vương triều, Địa Chi triều, Trung Sơn triều, Vân Nam triều và các nước nhỏ không đáng kể. Phá Lôi thành là thành trì nổi tiếng tại Địa Chi triều theo đó Tả gia cũng là một gia tộc vô cùng lớn.

Trên đường đi dạo Hắc Thiên đụng chạm vài thanh niên trong gia tộc của mình, đều là người mà hắn vô cùng ghét bởi vì từ xưa đến nay đám thanh niên đó đã cho hắn ăn không biết bao nhiêu đau khổ dày vặc thân thể nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ cuộc sống này. Khi đám thanh niên trẻ tuổi đó thấy trước mắt mình chính là phế nhân và ăn hại nhất gia tộc Hắc Thiên thì cả đám ùa ạt chạy đến Hắc Thiên. Thủ lĩnh trong đó là một thanh niên tướng tá cao ráo, mặt đê tiện và chứa đầy chữ háo sắc mặt, tên là Tả Chí Huề con trai của Tả Chí trưởng lão. Cảnh giới của hắn hiện tại chỉ mới luyện thể cảnh bước tới tiểu cảnh giới luyện mạch như vậy cũng đã hơn rõ rệt so với Hắc Thiên

- Ha ha, thật không ngờ ta đang định tìm người để giải tỏa nỗi buồn nhưng ngươi cũng biết điều tự bước vào miệng cọp rất có dũng khí, để bổn thiếu gia cho ngươi biết thể nào là thiên tài và phế vật.

Giọng nói đầy thâm độc của Tả Chí Huề khiến cho mọi người xung quanh đều cảm thấy lạnh sống lưng đến nỗi không dám tụ tập tại chỗ đó.

- Hừ, tên cẩu vật như ngươi chẳng qua hơn ta vào cảnh giới nhưng chưa chắc gì ta đánh không lại ngươi có ngon thì ngào vô. Hắc Thiên từ xưa đến nay đều rất nhẫn nhịn nhưng hôm nay tâm tình không tốt mà phải gặp phải loại chó cắn người thì kiềm nén không được mà nói.

- Hảo, để ta cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Nói xong Tả Chí Huề liền xuất kích vào phía Hắc Thiên, Hắc Thiên cũng không cảm thấy sợ hãi gì cả bởi vì chiêu thức này hắn đã thuộc đến từng chi tiết khi tên Tả Chí Huề đánh với hắn nên rất dễ dàng có thể né được.

- Hắc hắc, trò trẻ con này cũng đòi ăn hiếp ta đợi luyện thêm vài tuyệt kỹ rồi hẳn đánh ta nha.

Hắc Thiên không ngừng chọc tức Tả Chí Huề làm cho mặt hắn đỏ lòm.

- Ta phải giết chết ngươi !!!!

Tả Chí Huề điên cuồng gào thét mà tấn công vào Hắc Thiên