Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 46




“Ai cần ngươi khen thưởng ta như thế!” Ta đứng dậy ngửa họng rống to, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi không biết …… ngươi không biết như vậy sẽ ……

“Thế ngươi muốn loại khen thưởng nào?” Khinh Hàn từ xa cười đến thích ý, “Thứ ta muốn cho ngươi nhất chính là ở bên cạnh ngươi suốt đời, tiếc rằng lòng ngươi luôn một mực hướng về quê nhà, cho dù sau này không muốn quay về nữa, ngươi vẫn sẽ không ở lại bên ta, đúng không?”

“Ta sẽ về nhà.” Ta nhìn hắn, mặc dù không thấu hiểu được những gì ẩn chứa trong ánh mắt kia. Nếu ta nhất quyết phải về nhà, như vậy sẽ không cần lựa chọn nữa, thế này với ngươi, với Đế Hạo đều rất công bằng.

“Ai nha,” Khinh Hàn phe phẩy đầu, “Ta chỉ nói một câu đùa vui thôi, ngươi cần gì phải nghiêm túc như thế?”

“Ta mỗi lần đều nghiêm túc cả.” Bởi vì ta biết ngươi không phải đang cùng ta nói đùa.

“…… thật vô nghĩa”

Ánh rạng đông dần dần nhuộm sáng cả bầu trời, những cơn gió trong lành man mát thổi đến, ta nằm nghỉ bên cạnh Khinh Hàn, ánh nắng nhu hòa xuyên qua bóng cây chiếu rọi xuống dưới, một con bướm chầm chậm bay đến trước mặt.

Bất chợt nhớ đến những lời Dạ Lưu Hiểu nói với ta, “Con người là như thế, thứ càng tốt đẹp thì lại càng muốn giữ chặt trong lòng bàn tay, cho dù là hủy nó trong tay mình”, ta giơ tay lên tóm lấy con bướm kia, sau đó khẽ huých Khinh Hàn đang ngồi bên cạnh, đem nắm tay đưa qua, “Này, ngươi đoán xem, con bướm trong tay ta còn sống hay chết rồi?”

Khinh Hàn khẽ nghiêng mặt đến, nụ cười trên khóe môi vẫn khiến người khác mất hồn. Hắn vỗ nhẹ lên nắm tay ta, ẩn hàm nội lực, ta không khỏi buông tay, con bướm đã nhanh chóng rơi vào nắm tay hắn, sau đó bị mạnh mẽ siết chặt.

“Ôi! Ngươi làm gì thế! Con bướm vẫn còn sống mà! Ngươi sao lại siết chết nó!” Ta kêu lên sợ hãi.

“Ai nói cho ngươi ta đã siết chết nó chứ?” Khinh Hàn mở lòng bàn tay ra, con bướm vỗ vỗ cánh, bay đi.

“Rõ ràng ta thấy ngón tay ngươi siết lại mà!”

“Ta không muốn nó chết, nó sẽ không chết, điều này không liên quan đến việc ta dùng bao nhiêu khí lực để giữ lấy nó.” Khinh Hàn rướn người đứng dậy, “Đi thôi, về Bộc Tà sơn trang, bằng không Lăng trang chủ còn tưởng ngươi không cần nữ nhi của hắn nữa.”

Ta gật gật đầu, Khinh Hàn trở lại khách ***, Điệp Y ở trước cửa chờ đợi đã lâu, còn ta thì vừa mới bước vào Bộc Tà sơn trang, liền trông thấy quản gia bộ dáng nhẹ cả người.

“Ôi, Tàm Đậu thiếu hiệp, ngài cuối cùng trở lại rồi! Nếu vẫn không thấy ngài, Lăng trang chủ sẽ phái người đi tìm!”

Trong sự vây quanh của vài hạ nhân, ta trở về phòng mình, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên như dự đoán thấy Đế Hạo đang ngồi trước bàn.

“Ngươi đã đi đâu?” Đế Hạo lạnh lùng hỏi.

“Học chưởng pháp …… cùng Khinh Hàn.” Ta nghĩ chuyện này cũng không có gì phải giấu, huống hồ ta và Khinh Hàn là trong sạch mà, sợ gì chứ, “Ta có để lại thư từ cho ngươi, ngươi không biết sao?”

Đế Hạo đứng dậy, trải chăn nệm nói: “Ngươi có lẽ mệt mỏi rồi, trước ngủ đi.”

Nghe hắn nói vậy, ta quả thật cũng thấy mệt, lau mặt, ăn xong bát cháo liền lên giường.

Đế Hạo ngồi bên giường, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng quét qua gò má, nhẹ giọng nói: “May mà ngươi đã trở lại.”

Ta nhìn khuôn mặt kiên định của hắn, không cầm được quay người sang chỗ khác, buồn bã hỏi: “Thế nếu ta không trở lại, ngươi vẫn sẽ khắp nơi tìm kiếm?”

Hắn tựa vào lưng ta, đầu ngửa về phía sau, vừa vặn gác trên vai ta: “Đúng thế.”

Ta nhắm mắt lại, nghe thấy nhịp tim hắn từ sống lưng truyền đến, bình yên nhưng ấm áp mãnh liệt.

……

Mấy ngày sau, cuộc tỉ thí chưởng pháp bắt đầu, ta tuyệt không nghĩ đến Lăng trang chủ thế nhưng ở ngay ván đầu tiên đã an bài ta cùng Bạch Lộ Ngưng tỷ thí, xem ra hắn cũng hy vọng kết quả cuộc luận võ nhanh nhanh xác định.

Cơ hồ tất cả mọi người đều hiểu được một quy luật, đó chính là hễ luận võ có ta, Đế Hạo và Khinh Hàn chắc chắn sẽ có mặt. Thế nên khi ta đứng trên võ đài, dưới đài đã đông nghẹt người, so với xe buýt trong giờ cao điểm còn khoa trương hơn, tất cả đều ngửa đầu, nhưng căn bản không phải vì muốn xem ta, mà là vì xem hai nhân vật tuyệt đại phong hoa đang ngồi trên đài quan chiến kia.

Việc hai người này lấy đi phong độ của ta, lòng ta cũng có một chút không vui …… Nhưng không vui cũng vô dụng, ta căn bản không thể so với bọn họ.

Bạch Lộ Ngưng như cũ vẫn là bộ dáng của một vị công tử nho nhã, ta nhìn Dạ Lưu Hiểu, lão huynh ngươi nhìn ra chưa, hai người các ngươi là cùng phong cách đó.

Lăng trang chủ trấn an đám đông đang hưng phấn ở dưới đài, nói một tiếng: “Như vậy, luận võ hiện tại bắt đầu.”

Bạch Lộ Ngưng chắn hẳn là cực kỳ tự tin, nhưng khi nàng phát hiện Đế Hạo và Khinh Hàn đều đến xem chiến, nhuệ khí liền yếu bớt một nửa, điều này cho thấy cùng lắm nàng chỉ có thể thủ thắng, tuyệt không thể như kế hoạch vạch ra ban đầu mà làm, suy cho cùng muốn ngay trước mặt hai đại cao thủ lấy mạng ta, không biết ta và nàng ai sẽ mất mạng trước.

Hai ta đối mặt hồi lâu, căn cứ kinh nghiệm khi xưa xem tiểu thuyết, hai cao thủ trước khi quyết đấu đều có một khoảng thời gian so đo khí thế lẫn nhau. Bạch Lộ Ngưng từng giao thủ với ta ở Phùng gia và Thiếu Lâm Tự, nàng quả thật có thừa tự tin để thắng, nhưng ta của ngày hôm nay khác xưa nhiều rồi, nếu nàng không muốn ra tay trước, võ lâm đồng đạo dưới đài ngước đầu cũng vất vả, cứ xem là vì nhân dân phục vụ vậy!

Ta dựa vào nền tảng khinh công ưu tú của bản thân nháy mắt vọt đến Bạch Lộ Ngưng phía sau, một chưởng đánh úp về gáy nàng, tử nha đầu này phản ứng quả thật rất nhanh, lập tức một chiêu Hàn Thiền chỉ liền điểm qua đây, chưởng tay ta lướt qua ngón tay nàng, vỗ một cái lên cổ tay, đừng xem thường cái vỗ này, không có nội lực sẽ không phát huy được hiệu quả của nó. Cổ tay ăn đau, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta, tựa như đang nói: “Xú tiểu tử ngươi từ khi nào học được chưởng pháp lợi hại như vậy!”

Chiêu thức của ta xuất ra liên miên bất tuyệt, chiêu này chưa dứt chiêu khác đã ra, Hàn Thiền chỉ của Bạch Lộ Ngưng hầu như không điểm trúng qua ta.

Kết quả rất rõ ràng, ta lại thắng rồi.

Lăng trang chủ bộ dáng mừng rỡ vỗ vỗ bả vai ta, ta nhìn Khinh Hàn từ xa, hắn vẻ mặt vẫn bình thản cúi đầu thưởng trà. Vốn ta định hảo hảo vui vẻ một hồi, tiếc rằng Lăng trang chủ an bài đối thủ trận thứ hai cho ta lại là Du Dạ Lai!

Trời ạ, vẫn chưa kết thúc, hơn nữa chưởng pháp của Du Dạ Lai ra sao ta căn bản không biết!

Tuy rằng luận võ sau đó còn tiếp tục tiến hành, nhưng Đế Hạo và Khinh Hàn đã rời đi tọa vị của mình.

“Hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy Ngự Hoa Bát Thức.” Đế hạo nhìn bóng lưng Khinh Hàn nói.

“Thấy được thì sao chứ? Ta cũng xem qua Lưu Vân Phân Thủy kiếm pháp. Hiện tại, mười năm chi ước đối với cả hai ta đều rất công bằng.” Khinh Hàn không quay đầu lại, nhưng ta vẫn có thể tưởng tượng được nụ cười trên mặt hắn.

“Tiểu đậu tử, Du Dạ Lai không phải đối thủ của ngươi, đêm nay ngươi vẫn là ngủ ngon đi ~”

Ta cười cười, xem ra Khinh Hàn rất tin tưởng chưởng pháp của ta!

Ta quay về phòng, ăn món canh đại bổ mà nhóm hạ nhân đưa tới. Ai~, Lăng trang chủ cũng thật là, ta vẫn chưa trở thành con rể của hắn mà?

Nhìn xem Đế Hạo ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng, ta bưng bát qua đem canh múc đến trước mặt hắn, “Ngươi ăn không? Nghe nói bên trong có nhiều loại thảo dược gì đó, rất bổ!” Kỳ thật là món canh này mùi thuốc đông y quá nồng …… ta muốn tìm người giúp ăn phụ.

Đế Hạo chỉ nhìn ta, ai nha, tên này chắc hẳn là có khiết phích, làm sao sẽ ăn thứ ta ăn dư chứ? Ta vừa hậm hực xoay người, hắn đã đón lấy cái bát từ tay ta, thản nhiên mà ăn.