Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!

Chương 3: Tiếp xúc thân mật




Ai biết trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một giây khi Vân Thủy Dạng lao đến đập chai bia vào người đàn ông kia, anh ta lại linh hoạt nghiêng người.

Trong nháy mắt khi người đàn ông kia tránh né, Vân Thủy Dạng chật vật lao về phía sàn nhà.

Cô và sàn tiếp xúc thân mật: "Đau quá!"

Cô bị ngã mà người đàn ông kia cũng không thèm đỡ cô một chút, làm hại cô đập đầu đau muốn chết.

Trong lòng Vân Thủy Dạng khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó giãy dụa đứng lên.

Cô trợn mắt giận giữ nhìn người đàn ông chỉ đỡ cái chai mà không đỡ cô kia.

Bởi vì ánh đèn trong quán bar quá mờ, cộng thêm ý thức bị rượu xâm nhập, nên Vân Thủy Dạng không thấy rõ mặt người này lắm.

Ưm… Tóm lại người này rất lạnh lùng, ánh sáng mờ mời càng làm anh ta thêm lạnh lùng hơn!

Mặc kệ anh ta là ai, đối xử với một phụ nữ xinh đẹp như vậy, thì chính là không có phong độ, nhân phẩm càng không ra sao!

Cô muốn tranh luận với anh ta!

~~~~~~ ~~~~~~

Cận Kỳ Ngôn hơi nhướng mày nhìn Vân Thủy Dạng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh không có chút độ ấm nào.

Vân Thủy Dạng ngã xuống rồi lại bò lên, anh cũng không quan tâm cô có đau hay không.

Người như Cận Kỳ Ngôn anh, không lãng phí thời gian với phụ nữ!

Để chai bia lên bàn, Cận Kỳ Ngôn muốn đi, anh đã thấy người anh muốn tìm.

Hại cô ngã sấp xuống còn không xin lỗi, người này thật không có giáo dưỡng, Vân Thủy Dạng rất tức giận.

Cô giữ chặt anh ta, không cho đi.

Bởi vì cô không đứng vững được, nên giứt khoát ôm chầm lấy anh.

Ợ một hơi rượu, Vân Thủy Dạng trừng mắt mắng: "Khốn kiếp, tôi đánh chết anh! Người đàn ông xấu xa, đều thích bắt cá hai tay, đều vô sỉ cầm thú! Lăn trên giường với những người phụ nữ khác còn ra vẻ đáng thương, tôi khinh bỉ anh!"

"Tiểu thư, tôi không biết cô, xin cô tự trọng một chút!”

Bị một cô gái uống say ôm chặt, trong mắt Cận Kỳ Ngôn liền hiện lên một tia tức giận.

Đột nhiên cơ thể cứng đờ, trở nên máy móc, cái cằm càng kéo căng.

Lông mày nhíu chặt, sắc mặt trầm xuống, nếu Vân Thủy Dạng còn ý thức, khẳng định sẽ ngừng lại.

Nhưng bây giờ cô nửa tỉnh nửa mê, không chịu buông anh ta ra, ngón tay cô dùng sức đâm vào lồng ngực của Cận Kỳ Ngôn.

"Đồ cặn bã! Anh dám ngủ nhưng không dám nhận! Dám bắt nạt tôi, tôi đánh chết anh!"

Đôi mắt nheo lại, môi khẽ mím, thâm trầm, băng lãnh!

Không tha thứ cho cô gái gây sự trước mặt, Cận Kỳ Ngôn bắt lấy cánh tay của Vân Thủy Dạng, mạnh mẽ gỡ tay cô ra.

Sau khi bị Cận Kỳ Ngôn giật tay ra, cô liền ói.

Ói ngay vào người Cận Kỳ Ngôn!

Tức giận, Cận Kỳ Ngôn khẽ rủa một tiếng, trong chốc lát, mắt anh ta tràn đầy lửa giận.

Thấy tình hình như vậy, quản lý liền vội vã cầm khăn sạch đến lau vết bẩn trên người Cận thiếu gia.

Quý nhân này không thể đắc tội được!

"Âu Lập Dương, đồ khốn kiếp! Ha ha ha… Đáng đời anh!" Không để ý đến việc lau vết dơ trên môi, Vân Thủy Dạng nhìn Cận Kỳ Ngôn cười khúc khích.

Lửa giận cháy lên đến đỉnh điểm, Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng nói với quản lý: "Ném cô gái này ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy cô ta nữa!"

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->