Vô Năng Vi Phượng

Chương 16




Nhìn đám người quỳ xuống, Tiêu Mộc Phi không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngồi trên chủ vị, Quân Phi Hoàng liền đứng bên cạnh hắn, đợi đến khi mọi người đem theo thi thể Lưu Tế Võ lui ra, hai người vẫn là yên lặng không nói, không biết qua bao lâu, Tiêu Mộc Phi chen trán nói: “Hù chết bổn vương.”

“Chúc mừng vương gia tìm được một vạn binh mã.”

Tiêu Mộc Phi quay đầu nhìn về phía Quân Phi Hoàng nhưng đứng ở một bên, chỉ thấy người sau khóe miệng nửa phần cũng không dẫn ra, tiếng chúc mừng này ngược lại chỉ là qua loa ứng phó mà thôi, hắn ngoắc ngón tay, Quân Phi Hoàng nghi hoặc tới gần, Tiêu Mộc Phi giữ chặt túm tóc như cũ chướng mắt nhưng lại có điểm khả ái, cười hỏi: “Ái khanh, công lao này rốt cuộc nên tính là của ta hay là của ngươi?”

Kỳ thật dựa vào thế này có điểm thân cận quá, y cố gắng đè thấp hô hấp, cũng duy trì ngữ khí bình thản. “Giữa vương gia cùng thần thiếp, há cần phân biệt?”

Nghe vậy, Tiêu Mộc Phi khẽ cười, nhìn như bất đắc dĩ lắc đầu. “Ái khanh thật hiểu nói chuyện.”

“Vương gia nếu không phân phó khác, thần thiếp nghĩ về khách *** trước.” Tiêu Mộc Phi không buông y ra, y chỉ có thể hơi cong lưng.

Tiêu Mộc Phi từ chối cho ý kiến, chỉ là vuốt vuốt tóc y. Tóc Quân Phi Hoàng không thể nói là mềm mại, nhưng cảm giác quấn quanh tại ngón tay thì không tồi, hắn trái quấn phải quấn, nghĩ đến nên lấy chút dược liệu của Hoa Ninh cho sửu phượng hoàng này dùng, xem có thể hay không đem tóc dài này khiến cho đẹp hơn một chút mềm hơn một chút, nếu có thể xinh đẹp như tóc Hoa Ninh như vậy thì tốt rồi…… Đúng rồi, không bằng đơn giản hỏi một chút Hoa Ninh có biện pháp nào xóa vết bớt kia hay không, khuôn mặt này nếu không có vết bớt kia thì thật đẹp ah, đặt ở bên người cũng cảnh đẹp ý vui.

“Vương gia.”

“Trở về làm gì?”

“Tắm rửa thay y phục.”

Nghe y nói vậy, Tiêu Mộc Phi cảm giác trong doanh trướng cỗ tử mùi máu tanh như cũ rõ ràng, Quân Phi Hoàng cùng hắn gần như vậy, lại không có mùi thơm gì, như trước mắt là hậu viện mỹ nhân, chỉ sợ hắn hiện nay trong mũi đều là mùi hoa nhi phấn nhi đi? “Sao vậy, ái khanh, ngươi lại sợ?”

Quân Phi Hoàng trầm hạ mắt, thấp giọng nói: “Vương gia xin yên tâm, thần thiếp còn không đến nỗi khờ dại như thế.” Người nào đánh bại thiên hạ đều không phải máu chảy thành sông?

Tiêu Mộc Phi nhất tiếu, cuối cùng buông tóc y, cũng đứng lên. “Đi thôi, bổn vương cùng ngươi trở về.”

Tổng cũng phải đem hành lý đều mang đến mới phải. Quân Phi Hoàng gật gật đầu, lại không nghĩ Tiêu Mộc Phi trở lại khách *** sau không bao lâu liền chạy đến phòng y ngồi, khi đó y vừa mới tắm xong, chỉ có thể may mắn lúc này Tiêu Mộc Phi nhớ rõ gõ cửa, hắn vội vội vàng vàng mặc lên áo đơn liền ra mở cửa, ngay cả tóc vẫn còn dính nước.

Tựa hồ rất thưởng thức bộ dáng y một thân ướt sũng mở cửa, Tiêu Mộc Phi không chút khách khí đem hành lý để trên Quân Phi Hoàng, chính mình ngồi trên bàn sau mới cười đối y khoát khoát tay. “Ái khanh tiếp tục, không cần phải để ý tới bổn vương.”

“Vương gia đây là làm gì?”

“Cái gì làm cái gì? Đó, vừa rồi chưởng quầy đòi bổn vương tiền phòng, bổn vương nghĩ đến dù sao muộn một chút mới đi, liền đem gian phòng kia của ta trả lại, tiết kiệm chút tiền.” Một mặt nói vậy, hắn một mặt từ trong ngực lôi ra kim toán bàn khéo léo tinh xảo kia của hắn, trên bàn ba đát ba đát tính toán.

Quân Phi Hoàng sửng sốt nửa ngày, bất đắc dĩ ngồi vào mép giường lau tóc, mà Tiêu Mộc Phi thì tại trước bàn thì thào nghĩ chi tiêu một vạn đại quân, đông trừ tây từ, phối hợp lấy thanh âm bàn tính, cho dù hai người không nói chuyện, trong phòng ngược lại không có vẻ yên tĩnh. Quân Phi Hoàng lưng đưa về Tiêu Mộc Phi thay đổi lại y phục, lại tiện tay đem tóc vẫn còn hơi ẩm buộc lại, quay người mới phát hiện Tiêu Mộc Phi không phải đáng tính toán, trái lại lẳng lặng nhìn y.

“Ái khanh, tóc lau khô một chút tốt hơn.”

Quân Phi Hoàng không trả lời, chỉ kỳ quái nhìn hắn.

“Nếu không đông vểnh tây vểnh, không đẹp.”

Quân Phi Hoàng chau nâng mi, quay đầu thu thập bọc hành lý. “Vương gia hẳn là có sự trọng yếu hơn cần lo lắng.”

“Tỷ như?”

“Tỷ như hịch văn tuyên bố thiên hạ nên viết chút gì?”

Tiêu Mộc Phi nhẹ thanh nhất tiếu. “Đây nên là Cố Hiểu Khanh phiền não, cùng bổn vương có quan hệ gì đâu?”

Tay mặc y phục dừng một chút, đột nhiên lại nhanh hơn, Quân Phi Hoàng không nói thêm, chỉ chuyên chú làm chuyện trong tay, phía sau một mực không truyền đến tiếng bàn tính, trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, Quân Phi Hoàng quay người, Tiêu Mộc Phi lại đang đứng phía sau y, thấy y sững sờ, Tiêu Mộc Phi nhanh tay lẹ mắt địa giật dây buộc tóc y, tóc ướt xõa tung xuống, xuyên qua khe hở, y thấy nam nhân cười đắc ý.

“Ái khanh, bổn vương thích những thứ xinh đẹp, ngươi biết ah?” Thấy y như có như không gật đầu, Tiêu Mộc Phi lại nói tiếp, “Có thể đồ mất trật tự gì đó cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt bổn vương, tựa như…… cảm giác muốn đem nó khiến cho xinh đẹp hơn.”

Mắt Quân Phi Hoàng lóe một tia nghi hoặc, như là đang nói cái kia cùng y có quan hệ gì đâu?

Tiêu Mộc Phi tới gần y, cơ hồ đã có thể ngửi trên tóc y một cỗ tử thủy hương. “Bổn vương hoài nghi, ngươi đã nghĩ hấp dẫn bổn vương chú ý ──”

Còn chưa nói xong, một bàn tay ấm áp đã phóng đến ngực hắn, như đặt ở hậu viện của hắn, tư thế này đích thị là khiêu khích, nhưng Quân Phi Hoàng lại là kéo ra khoảng cách, cũng không dấu vết thối lui một bước, lại tiện tay kéo qua khăn lau đầu vừa rồi, xoay người ngồi trở lại mép giường, tất cả động tác làm liên tục, liền nhìn đều không nhìn hắn. “Đa tạ vương gia nhắc nhở, thần thiếp ngày sau sẽ chú ý.”

Quả thực tựa như đánh lên tường băng lấp kín! Tiêu Mộc Phi xoay người nằm lên giường, vạn phần bất đắc dĩ nhìn bóng lưng tỉnh táo đang lau đầu của Quân Phi Hoàng, con mắt tròn chuyển ah chuyển, đột nhiên vạn phần tưởng niệm bộ dáng Quân Phi Hoàng trong nhà cầm chén đập bể, hay là…… Như vậy nghĩ đến, hắn kéo tay áo Quân Phi Hoàng, người lau đầu vẫn như cũ bất động, Tiêu Mộc Phi giận, dùng sức kéo mạnh, đem người liền hướng giữa giường, Quân Phi Hoàng ngã xuống, cũng không giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Vương gia có gì phân phó?”

“Ái khanh ah, ngươi hẳn là tương đối hiểu bổn vương ah?”

Quân Phi Hoàng dừng một chút, như là đang tự hỏi vấn đề này có ý nghĩa gì, hoặc đang suy nghĩ đáp án của y có thể hay không lại bị giải thích quá độ, thật lâu, y mới gật gật đầu. “Miễn cưỡng xem như hiểu.”

Không đi quản đáp án này tương đối hay qua loa, Tiêu Mộc Phi lại nói: “Vậy ngươi nên biết bổn vương chính là không cam lòng được tịch mịch, ngươi có thể hay không đối bổn vương khá một chút ah?”

“Vương gia nói chi vậy, thần thiếp chịu không nổi.” Y ngồi dậy, dùng tay chải tóc, cũng không để ý tới thuận hay không thuận, đang nghĩ tới buộc lại, bỗng phát hiện dây buộc tóc không ở trong tay, thế là lại tốn công vô ích thả ra. “Đợi đến ngày công thành, tự có toàn bộ hậu cung đối vương gia hảo, chỗ nào cần đến ta khuôn mặt xấu xí này?”

“Sách, ngữ khí quá chua, ta nói ái khanh, ngươi là uống dấm chua sao?” Tiêu Mộc Phi cười đem y kéo trở lại, Quân Phi Hoàng lúc này vùng vẫy vài cái, lại khiến Tiêu Mộc Phi ép tới không cách nào nhúc nhích.

“Vương gia tự trọng.”

“Đối hoàng hậu của mình làm gì tự trọng?” Tiêu Mộc Phi nhìn mắt y, tận lực chậm rãi nói: “Ngươi rất để ý mỗi chữ mỗi câu của bổn vương sao.”

“Đâu chỉ để ý? Quả thực khắc cốt minh tâm.” Quân Phi Hoàng lạnh lùng trả lời. “Chắc là đường đi tịch mịch, vương gia như vậy tới gần, sẽ không sợ khuông mặt xấu xí của ta đả thương mắt của ngươi?”

“Bổn vương cảm thấy…… Kỳ thật nhìn lâu cũng còn thói quen, không đến buồn nôn.” Nói xong, ngón tay Tiêu Mộc Phi lại nhẹ nhàng xẹt qua hồng ban. “Hơn nữa, ái khanh, bổn vương thật đúng hoài nghi đó là một chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt người khác) ni.”

Không biết có phải một câu kia chọc cười Quân Phi Hoàng, y lại thoải mái giống như nở nụ cười, bật tiếng cười trong trẻo, động tác trên tay y lại không lưu tình chút nào, một chưởng, khẽ lật mình, liền rời Tiêu Mộc Phi, nhưng chỉ là tóc rối tung đứng ở bên giường, Tiêu Mộc Phi ngồi dậy, lại thây Quân Phi Hoàng không biết từ chỗ nào linh hoạt lấy ra chủy thủ, vững vàng cầm trên tay.

“Chuyện gì cũng từ từ, ái khanh, cái này rất không thể so với cái chén!”