Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 23




 

Hắn đi đến đâu đều mang vẻ mặt sát người, gặp ai cản trở hắn là hắn đánh tới tấp không cần biết điều gì. Chỉ biết rằng hắn đang rất rối khi không tìm thấy hình bóng bé nhỏ của nó.

-Thiên Kỳ…Thiên Kỳ..

Một giọng nói quen thuộc, có chút  nghẹn ngào vang lên từ sau lưng hắn, hắn quay lại thì thấy hình dáng gầy yếu của nó. Hắn chưa kịp làm gì nó đã chạy tới ôm lấy cổ anh mà khóc nức nở.

-Em s..ợ…. sợ lắm…. sợ không thể nhìn thấy anh nữa,,hixhix,,

Hắn ôm chặt lấy nó, sợ đây chỉ là một giấc mơ, hắn không muốn khi buông tay nó sẽ biến mất

-Anh sẽ bảo vệ em.



Hắn đặt lên môi của nó một nụ hôn sâu, hai người hòa vào nhau, đây là lần thứ hai hắn hôn nó, nhưng lần này khác với lần trước, rất ngọt ngào, rất dịu dàng.

---------

Từ hôm đó nó và hắn đã chính thức yêu nhau, dù không ai nói yêu ai nhưng tự tụi nó hiểu trái tim mình cần gì?

Nhả Nhược thì không biết còn sống hay đã chết, chắc có lẽ nhỏ đã đi làm phu nhân của anh diêm vương đẹp trai rồi cũng nên. Còn cái người âm thầm giúp đỡ nó,báo tin rồi lại câu nói” Có thuốc nổ,,,chạy mau” giọng nói này nó nghe rất quen, nếu đoán không lầm thì là của Phương Linh thì phải? nhưng mà chắc là không phải,vì Phương Linh và Nhả Nhược là cùng một ruột mà.

Nó đứng trên lầu hóng mát mà cứ suy nghĩ vớ vẫn, rất muốn biết người giúp nó là ai. Đang thả mình ngon lành thì từ phía sau một vòng tay ôm lấy eo nó, còn ai vào đây nữa.

-Vợ yêu… cho chồng hôn cái coi.

-Buông ra…. Tôi  lấy anh khi nào,mà kêu  vợ này vợ nọ hả?

Nó rẹo anh

-Vợ yêu hư quá. Thế cái này là cái gì?

Hắn đặt bàn tay lên lang can,ngang tay nó, hai chiếc nhẫn thi nhau tỏ sáng,chớm nháy không ngừng, và hai chiếc nhẫn này cũng chính là vật nối hai đứa nó lại với nhau.

-Cái này không tính. Tại anh cưỡng ép chớ bộ.

-Cho em nói lại đấy vợ yêu.

-hahahaha AAAAAAAA…Chồng tha cho vợ…hahahaha..vợ biết lỗi rồi mà…hahaha

Hắn làm nó cười ra nước mắt, cười mãi không ngừng.(chơi ác vậy anh, chơi cù người ta à)

-Tạm tha cho vợ, sau này mà còn vậy, liệu hồn nha vợ yêu.

-Biết rồi khổ quá nói mãi.

-Vợ vừa nói gì đấy.

-Không..không..

Hắn áp sát, kề đầu bên nó,trông hạnh phúc vô cùng ,làm ai cũng phải ganh tị khi nhìn vào.

-À…chồng hái sao cho vợ nha.

-Chồng hâm à? Giờ này làm gì có sao hã, có SAO CHỔI anh thì có á.

-Vợ riết rồi hư quá.

Hắn ngắt mũi nó, rõ đau

-Nhắm mắt lại đi.

-Không ngờ chồng con nít thế đấy.

-Thế thôi, chồng đem tặng con khác.

-Ứ….. muốn chết à.

-Thế nhắm mắt lại đi

-Rồi…rồi.

-Tèn tén ten..

Nó mở mắt ra, trước mặt nó là một sợi dây chuyền bạc, được khắc khá cung phu với mặt hình ngôi sao lấp lánh, bên trong ngôi sao còn có cả hình của nó và hắn nửa,trông đẹp mê hồn.

-Ơ… chồng lụm đâu ra cái hình này vậy

Nó xoay người lại nhìn hắn, rõ lạ nó hình như chưa hề chụp hình với hắn nha,sao giờ lòi ra có này trời?

-Trong sọt rác á.

Hắn bụm miệng cười khúc khích

-Chồng giám nói lụm ảnh vợ ở sọt rác à.. đáng ghét.

-Thôi mà,, phu nhân của tôi… đây anh đeo cho.

Hắn chồm lên đeo vào cổ nó, rồi ôm chặt lấy nó, làm nó khó thở lên tiếng.

-Ây da…. chết vợ giờ.

-Cho chết luôn.

-Đáng ghét

-Ảnh  đó chồng ghép đó.

-À… hèn chi… chết rồi.

-Sao vợ.

-Chồng ghép thế, sao vợ lấy được chồng

-Vợ là của chồng rồi lấy ai nửa.

-Mơ à cưng.

Nó co giò chạy vào lớp ôm lấy nhỏ đang tình tứ với anh hai nó.

-Cứu tao với..

-Cho mày chết.

-Con ác độc..xí… không chơi với mày… anh hai cứu em với.

-Vợ hư,, chồng phải đánh vợ mới được.

Hắn bước vào lớp từ từ tiến đến nó,nó thì lay lay cách tay thằng anh hai mê gái, chỉ biết nhỏ không quan tâm em gái gì hết.

-Tao giơ tay đồng ý với mày Kỳ ơi?

Anh giơ hai tay kiểu đồng tình lắm ấy.

-Ừ,,phát mông nó đi anh Kỳ.

Nhỏ phát ngôn một phát nó liền nhào vào đánh nhỏ tới tấp.

-Đồ phù thủy, tao chém. Chết mày..

-Hahhaahhahaha.

Nó và nhỏ chạy lòng vòng quanh hắn và anh, tiếng cười vang lên đều đều, làm xua tan cái mùi máu hôm qua.

Đó chỉ mới là bắt đầu, không biết tụi nó có còn cười, còn đứng vững như bây giờ không, khi sóng gió đang tràn vào.. Hắn có còn được bên nó, có còn hạnh phúc nửa không, liệu tình yêu của nó có đủ lớn để giữ lấy hạnh phúc, liệu bàn tay anh có thể nắm chặc lấy nó không.