Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 61






Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa bước vào trong, cô liền nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc và quay lưng về phía cô.

Trong lòng cô cảm thấy có chút bí bách, Tư Mộ Hàn không muốn để cô nhìn thấy mặt anh vậy mà còn dám đi ra ngoài.

Trong suy nghĩ của cô từ trước tới giờ thì Tư Mộ Hàn là một người sống rất khép kín, không ra ngoài, không thích quản việc, cũng không thích nói chuyện với người khác.

Tư Mộ Hàn lên tiếng hỏi cô trước: “Có việc gì?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về hướng anh với vẻ tò mò: “Gần đây những chuyện trên mạng anh có biết không?”
Tư Mộ Hàn im lặng trong giây lát rồi nói với vẻ lạnh lùng: “Những việc đã qua thì không cần phải nhắc lại, với thân phận là cô chủ của nhà họ Tư thì tốt nhất cô nên yên phận đi.


Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ngữ khí này rất giống với “Tư Gia Thành”, chắc do hai người là anh em họ của nhau nên vậy.

Khi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ thở phào một tiếng.

Tư Mộ Hàn tuy có chút cổ quái nhưng may mà không giống những người biến thái khác, bằng không những ngày tháng của cô sẽ không dễ thở.

Không biết lí do vì đâu mà cô đi xuống lầu và vào nhà bếp.


Trong bếp không những không thấy bóng dáng của “Tư Gia Thành” đâu mà ngay cả bát đũa cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.

……….

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ thay một bộ đồ khá đứng đắn đi phỏng vấn.

Những ngày qua vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo mà đã khiến cô lỡ không ít thời gian.

Cô là cô sinh viên tốt nghiệp trường top, khi còn đi học thành tích cũng rất khá, bản CV của cô làm rất đẹp, cô đi phỏng vấn hai công ty bọn họ đều đồng ý nhận cô luôn.

Trong lòng cô cảm thấy có chút phấn khích, trước đây vì Tiêu Giai Kỳ mà cô tốt nghiệp xong cũng không làm đúng với chuyên ngành mình học, bây giờ cuối cùng không phải lo nghĩ gì nữa, lại có thêm sự lựa chọn nên đương nhiên cô phải thận trọng suy nghĩ.

Cô tìm một quán ăn vào ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nghiên cứu tài liệu công ty sẽ đi phỏng vấn.

Vừa ngồi xuống không lâu thì phía trước một người phụ nữ đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi chai đi tới trước mặt cô, cầm cốc nước trước mặt cô lên và dội từ trên đầu cô xuống.

Sau đó, liền có người nghiến răng lại gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.


Nguyễn Tri Hạ nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên lau nước trên mặt rồi nhìn về phía người đó.


Nhìn chăm chú cô mới phát hiện ra người phụ nữ che kín mặt mày đó chính là Nguyễn Hương Thảo.

Cũng đúng, với “Sự nổi tiếng” như bây giờ của cô ta thì đương nhiên phải che chắn kĩ rồi, không thì rất dễ bị người khác phát hiện.

“Có gì thì bình tĩnh nói, chị đang làm cái gì thế?” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên nhìn cô ta nói với vẻ vô cùng bình tĩnh.

Trong ánh mắt Nguyễn Hương Thảo là sự căm hận, cô ta gằn giọng xuống nói như mụ phù thủy: “Nguyễn Tri Hạ! Video trên mạng là mày đăng đúng không? Tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc, không ngờ trực giác của Nguyễn Hương Thảo lại tốt như vậy.

Nhưng cô sẽ không thừa nhận.

Nguyễn Tri Hạ giật mình nói: “Video gì?”
“Ở nhà họ Nguyễn bao nhiêu năm nay mày đều đóng kịch đúng không! Mày không hề ngốc!” Ánh mắt của Nguyễn Hương Thảo bắt đầu giống như ánh mắt của dã thú.

Nguyễn Tri Hạ cười: “Chị còn hiểu em hơn cả bố mẹ em.


Hạ Lập Nguyên và Tiêu Giai Kỳ cho tới bây giờ e rằng vẫn nghĩ cô là một kẻ ngốc.

Dù sao thì, ngay từ khi Nguyễn Tri Hạ còn nhỏ bọn họ đã chọn cách bỏ rơi cô, vì thế bọn họ thà tin Nguyễn Tri Hạ là một đứa ngốc chứ cũng không thừa nhận bọn họ bị chính đứa con gái mình bỏ rơi xoay như chong chóng như vậy.

“Tiện nhân!” Nguyễn Hương Thảo giơ tay lên định đánh Nguyễn Tri Hạ.