Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 74






Việc giữa cô và Nguyễn Hương Thảo đã lan truyền ầm ầm trên mạng xã hội, cho nên Nguyễn Hương Thảo chắc chắn biết được cô có thể tùy lúc lên mạng.

Mà Nguyễn Hương Thảo lại biết Thẩm Lệ là bạn thân của cô.

Sự trả thù từ Nguyễn Hương Thảo, cô ta thật là đã tốn không ít tâm tư.

Thẩm Lệ thấy cô im lặng suy nghĩ liền hỏi cô: “sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy: “có lẽ là do Nguyễn Hương Thảo làm ra, trước đây mình biết cô ta thường xuyên chơi đùa bên ngoài, cũng là hội viên clb nào đó, nhưng không quá để tâm nên không biết clb đó lại là clb đỏ.


Nếu cô biết trước nơi Nguyễn Hương Thảo hay ghé chơi là clb đỏ, cô chắc chắn sẽ không bị mắc lừa như vậy.

Thẩm Lệ dù tính tình năng nổ, nhưng cô ấy là người hiểu chuyện, sẽ không đến nơi kia tham gia tiệc tùng gì.

Thẩm Lệ cau mày, đang muốn mở miệng nói chuyện chợt nghe thấy chuông điện thoại thân quen vang lên.

Cô cuối đầu lấy điện thoại mình ra mới phát hiện không phải là cuộc gọi đến của cô.

Nguyễn Tri Hạ quơ quơ chiếc điện thoại trong tay: “là của mình.



“Cuối cùng thì cậu cũng đổi điện thoại mới rồi à?” Thẩm Lệ trợn mắt, trước đây cô luôn thúc giục Nguyễn Tri Hạ đổi điện thoại, Nguyễn Tri Hạ luôn bảo sợ Tiêu Giai Kỳ không vui nên cứ không đổi.

Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ lóe sáng, hiển nhiên đang rất vui, cô áp vào tai Thẩm Lệ nói: “là Tư Mộ Hàn tặng.


Cô cảm thấy đây là báo hiệu Tư Mộ Hàn đang dần dần mở rộng trái tim tiếp nhận cô, cho nên cô thấy rất vui vẻ.

Lúc đầu chính cô đồng ý gả cho Tư Mộ Hàn, tự nhiên vẫn hi vọng có thể cùng Tư Mộ Hàn chung sống tốt đẹp với nhau.

Thẩm Lệ rõ ràng có việc muốn hỏi, Nguyễn Tri Hạ chỉ vào điện thoại: “Mình nghe máy trước.


Có điều khi có nhìn thấy dãy số điện thoại thì sắc mặt không được tốt cho lắm.

Giọng nói mềm mỏng của Tiêu Giai Kỳ vang lên: “Tri Hạ, mẹ đã đặt chỗ ở nhà hàng Gia Trà, buổi trưa con tới đây ăn cơm với mẹ nhé.


Vô sự hiến ân cần, không phải trộm thì chính là cướp!
Nguyễn Tri Hạ cười nhẹ hỏi: “Chỉ hai mẹ con chúng ta?”

Tiêu Giai Kỳ chần chờ một chút mới nói: “Ây…đúng vậy, chỉ có hai mẹ con chúng ta cùng một chỗ dùng bữa thôi.


Lời của bà ta, nửa chữ Nguyễn Tri Hạ cũng không tin!
Nguyễn Tri Hạ không đáp lại lập tức, Tiêu Giai Kỳ vội lên tiếng giải thích: “Tri Hạ à, trước đây do mẹ quá bận liền thời gian ăn một bữa cơm với con cũng không có, con đừng trách mẹ mà.


Nếu là trước đây, Tiêu Giai Kỳ mà hẹn Nguyễn Tri Hạ dùng bữa, có lẽ cô đã vui đến muốn bay lên mây.

Bây giờ lại vịn cớ bận rộn, thật không có tâm chút nào.

Tiêu Giai Kỳ là một bà chủ nhà, trong nhà có nhiều người làm như vậy bà ấy có thể bận rộn việc gì được chứ?
Cô nhớ rõ, từng có lần cô đã mua vé xem phim muốn cùng đi xem phim với Tiêu Giai Kỳ, vốn bà ấy đã đáp ứng sẽ đi với cô.

Nhưng mà, đợi đến khi phim đã chiếu xong, cô cũng không đợi được Tiêu Giai Kỳ đến.

Khi về nhà cô mới biết, nguyên nhân là do Nguyễn Hương Thảo uống say ở bên ngoài, Tiêu Giai Kỳ vội đi đón Nguyễn Hương Thảo, tất nhiên là bỏ Nguyễn Tri Hạ lại một bên, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô, khiến cô đợi chờ đến khi phim đã chiếu xong.

Nguyễn Tri Hạ mở miệng, trong giọng nói trộn lẫn ý cười nhàn nhạt: “Được thôi, mẹ gửi địa chỉ cho tôi là được.


Cô cúp máy, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cô của Thẩm Lệ.

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc: “Sao vậy?”
Thẩm Lệ giận nói: “Mẹ ruột của cậu lại hẹn cậu đi ăn sao? Cậu thật sự phải đi à?”