Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1407




Chương 1407:

 

Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn anh: “Sẽ không.”

 

Cố Tri Dân cạn lời, anh không còn gì để nói luôn. Cam chịu số phận mà đứng lên đi xã giao tiếp.

 

Anh vừa đi, thì không biết Thời Dũng ra ngoài đã trở về từ lúc nào.

 

Thời Dũng đi tới bên cạnh Tư Mộ Hàn, cung kính gọi một tiếng: “Thiếu gia.”

 

Tư Mộ Hàn đặt ly rượu trên tay xuống, đáy mắt chùng xuống một chút, anh chỉ mở miệng nói một chữ: “Nói.”

 

Thời Dũng đem những chuyện mình vừa điều tra được nói cho Tư Mộ Hàn: “Tôi cho người đi điều tra rồi, Lưu Chiến Hằng chỉ đem hai, ba vệ sĩ tới, ngay cả trợ thủ đắc lực Ly anh ta cũng không mang theo, đám tay chân của hắn đa số đều do Ly quản.”

 

Tư Mộ Hàn nghe xong, bỗng chốc thở dài một cái, sau đó cười lạnh một tiếng .

 

Thời Dũng không thể đoán ra Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, càng đoán không ra tiếng cười lạnh lẽo của Tư Mộ Hàn mang ý gì.

 

Anh có chút khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, cậu thấy thế nào?”

 

Tư Mộ Hàn hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ đang đứng cách đó không xa.

 

Qua mấy giây, anh mới từ từ mở miệng: “Lưu Chiến Hằng từ trước đến giờ chưa từng làm việc gì mà không có chuẩn bị kỹ càng, tin tức hắn đưa Nguyễn Tri Hạ đến buổi yến hội này, cũng là do hắn cố tình để lộ ra.”

 

Thời Dũng nghĩ ngợi một lát, hỏi tiếp: “Anh ta làm vậy là có ý gì? Anh ta cố ý để lộ tin tức dụ chúng ta tới đây, tôi có thể hiểu. Nhưng, anh ta không lo chúng ta sẽ nhân cơ hội này đưa thiếu phu nhân về sao?”

 

“Cậu cảm thấy Nguyễn Tri Hạ sẽ chịu theo chúng ta về sao?” Thanh âm của Tư Mộ Hàn lại lạnh hơn mấy phần, hàm dưới anh cũng căng cứng lại, cả người đều toát ra nộ khí cực độ.

 

“Ý của thiếu gia là…” Thời Dũng nói đến đây, cũng ngẩng đầu đưa tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

 

Phản ứng trước đây của Nguyễn Tri Hạ, bọn họ thấy rất ổn.

 

Nhưng Nguyễn Tri Hạ này rất lạ, không hề giống bình thường một chút nào.

 

“Có khi nào thiếu phu nhân là cố ý diễn kịch cho Lưu Chiến Hằng xem không ?” Thời Dũng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nghĩ ra khả năng này.

 

“Lưu Chiến Hằng không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác, hắn chỉ tin tưởng một mình hắn. Hắn và Nguyễn Tri Hạ từng ở bên nhau, đương nhiên hắn biết Nguyễn Tri Hạ là người như thế nào, cho dù người phụ nữ ngu ngốc đó có diễn xuất đỉnh như thế nào đi nữa, cậu nghĩ Lưu Chiến Hằng sẽ dễ tin vậy chắc.”

 

Lúc Tư Mộ Hàn nói mấy lời này, anh vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức khiến cho Thời Dũng phải bất ngờ.

 

Nếu như là Tư Mộ Hàn trước đây, đừng có nói là bình tĩnh phân tích sự tình như vậy, hồi nãy mà vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng đứng cạnh nhau thân mật như vậy thôi, anh có lẽ đã nhịn không nổi mà xông lên ra tay rồi.

 

“Ý của thiếu gia là thiếu phu nhân không có diễn kịch?” Thời Dũng vốn nghĩ mình đã đoán đúng rồi, nhưng Tư Mộ Hàn nói như vậy, não của anh cũng hơi hồ đồ rồi.

 

“Nếu như thiếu phu nhân không có diễn kịch, vậy cô ấy bị làm sao?” Thời Dũng cũng tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ lâu như vậy rồi, vậy mà anh cũng không rõ cô ấy là người như thế nào.

 

“Lần trước lúc gặp thiếu phu nhân ở biệt thự, tôi có đưa cây bút bi của cậu cho cô ấy, cô ấy lúc đó cũng không có gì bất thường.”

 

Trận hỏa hoạn lần trước, vì Tư Mộ Hàn ở trong đó quá lâu, nên bị ngạt đến hôn mê.

 

Nhưng cho dù là như vậy, Tư Mộ Hàn vẫn cố gắng về đó tìm đồ.

 

Thời Dũng vì hết cách, nên đành đánh ngất anh, bảo vệ sĩ đưa anh đi trước, còn anh giúp Tư Mộ Hàn về đó tìm đồ.

 

Ai ngờ lại gặp Nguyễn Tri Hạ ở đó.

 

Tình cảnh lúc đó như vậy, đám người của Lưu Chiến Hằng vẫn canh giữ bên ngoài, anh cũng không có cách nào để cứu Nguyễn Tri Hạ đi. Chỉ có thể đưa cây bút bi của Tư Mộ Hàn cho cô, để cô yên tâm đợi bọn họ đến cứu,

 

Thời Dũng biết cây bút đó rất quan trọng với Tư Mộ Hàn, nên Nguyễn Tri Hạ đương nhiên cũng biết.

 

Nhưng mới có mấy ngày gặp lại cô, cô lại trở nên khác trước kia như vậy.

 

Tư Mộ Hàn hơi rũ mắt xuống, thốt ra hai chữ: “Thôi miên.”