Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1820




Chương 1820:

 

“Chưa, hiện trường xảy ra tai nạn bị phong tỏa ngay cùng ngày, nhưng chắc hôm nay có thể vào.” Tạ Ngọc Nam đưa tay xoa mặt, thở dài.

 

Gần đây, vì điều tra chuyện của Tạ Sinh, anh cũng đã hao hết tâm sức rồi.

 

Không ngờ Tư Mộ Hàn đột nhiên mất tích, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thất bại.

 

Trước kia, anh cứ tưởng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, nhưng khi Lưu Chiến Hằng đột nhiên mất tích, anh thật sự cảm thấy bất lực.

 

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tri Hạ mới nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi.”

 

*

 

Hôm sau, sau khi đưa Tư Nguyễn đến chỗ Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam cùng đi đến hiện trường xảy ra tai nạn.

 

Hiện trường xảy ra tai nạn là ở ngoại thành, từ nội thành đi tới đó phải lái xe mất hai tiếng.

 

Trên đoạn đường xảy ra tai nạn, dây cảnh giới đã được thu lại.

 

Tạ Ngọc Nam dừng ô tô ở ven đường, Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe đi xuống, đứng ven đường nhìn xuống phía dưới.

 

Phía dưới là vách núi, rừng cây um tùm.

 

Vừa nhìn xuống đã khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

 

Nguyễn Tri Hạ vịn hàng rào, ổn định thân hình.

 

Từ chỗ Nguyễn Tri Hạ đứng, không di chuyển nữa.

 

Nơi đó còn có khung xe ô tô, thỉnh thoảng trong rừng cây xuất hiện nhân viên cứu hộ.

 

Nhưng khoảng cách quá xa, nên cô nhìn không rõ lắm.

 

Đầu óc như có ý thức tự chủ, không ngừng chiếu lại cảnh tượng tông vào đuôi xe ô tô lao xuống vách núi.

 

Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra ngay khi xảy ra chuyện, gương mặt Tư Mộ Hàn vẫn bình tĩnh lạnh lùng.

 

Anh là như vậy người, mặc kệ xảy ra chuyện gì mặt vẫn có thể không biến sắc.

 

Tạ Ngọc Nam để ý thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi khó coi, hỏi: “Nguyễn Tri Hạ, em không sao chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, hỏi: “Làm thế nào để xuống dưới?”

 

Tạ Ngọc Nam chỉ vào một con đường khác, nói: “Có thể lái xe xuống dưới đó một đoạn, nhưng không đi được xa lắm, bên đó còn có đội xe tìm kiếm cứu nạn, đường hơi khó đi, em muốn đi tới đó không?”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn theo ánh mắt Tạ Ngọc Nam: “Chúng ta đi tới đó đi.”

 

Họ lái xe xuống dưới rồi dừng lại.

 

Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam xuống xe. Hai người còn chưa mở miệng thì Nguyễn Tri Hạ đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.

 

“Tri Hạ!”

 

Cô quay đầu, đã nhìn thấy Cố Tri Dân mặc quần áo thể thao, đầu đầy mồ hồi đi tới.

 

“Cố Tri Dân.” Nguyễn Tri Hạ chỉ ngạc nhiên một chút, lập tức bình tĩnh lại.

 

Quan hệ giữa Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn tốt như vậy, dù trước đó vì chuyện Tô Miên mà suýt chút nữa cãi nhau, tách ra, nhưng dù sao Cố Tri Dân cũng là người trọng tình trọng nghĩa, nay Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện như vậy, anh ta không thể không quan tâm.

 

Chỗ họ đứng là một khe núi, không thông gió, vô cùng oi bức.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe đã bị hơi nóng hun đến khó chịu, trán rịn mồ hôi.

 

Cố Tri Dân đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, liếc nhìn Tạ Ngọc Nam rồi nói: “Trước đó đã nói đi đón hai người, nhưng cũng chưa có thời gian đi…”

 

Trước khi Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ về nước, Cố Tri Dân vốn nói muốn đi đón các cô, nhưng sau đó lại không đi được.

 

“Anh có chuyện gì à? Anh đến tìm tới Tư Mộ Hàn sao?” Nguyễn Tri Hạ lau mồ hôi trán, hỏi Cố Tri Dân.

 

Cố Tri Dân nhíu mày, lắc đầu.