Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2155




Chương 2155:

 

Nhưng những người canh giữ cô ở phía sau đã sớm có chuẩn bị, họ không để cho Nguyễn Tri Hạ có cơ hội đâu.

 

Sự việc đã như vậy rồi, Lưu Chiến Hằng đã quỳ xuống, Nguyễn Tri Hạ biết có nói thêm nữa cũng chẳng có ích gì, cô chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi.

 

Tạ Sinh trông có vẻ nhàm chán, ông ta lại quay sang nhìn Nguyễn Tri Hạ: “ Cô Hạ, cô đoán xem, vị khách kia của tôi khi nào mới đến đây?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghiêm mặt , cô dời tầm mắt nhìn sang Lưu Chiến Hằng.

 

Lưu Chiến Hằng vốn dĩ đang cúi thấp đầu, bộ dạng như thể đã chuẩn bị để nhận lấy mọi sự vũ nhục, nhưng lúc này khi nghe thấy lời của Tạ Sinh, anh liền đột nhiên ngẩng đầu lên, lên tiếng cười quỷ dị : “ Tư Mộ Hàn sẽ không đến đâu.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, sắc mặt cô hơi biến đổi.

 

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lưu Chiến Hằng biết người mà Tạ Sinh đã mời đến là ai.

 

Chuyện mà Nguyễn Tri Hạ đoán được, anh đương nhiên cũng có thể nghĩ ra.

 

Nhưng anh ấy nói ‘Tư Mộ Hàn sẽ không đến’, vậy là ý gì?

 

Không chỉ Nguyễn Tri Hạ biến sắc, mà sắc mặt của Tạ Sinh cũng dần đen lại. Ông ta thấp giọng, cúi mắt nhìn xuống Lưu Chiến Hằng : “ Mày đã làm gì?”

 

Bình yên chính là dấu hiệu trước cơn bão.

 

“ Chỉ là nói với Tư Mộ Hàn những gì anh ta nên biết, ba nuôi, ba không cần căng thẳng như vậy đâu.” Khóe môi Lưu Chiến Hằng cong lên, bộ dạng hiền lành vô hại.

 

Mặc dù biểu cảm của Lưu Chiến Hằng và Tạ Sinh cực kỳ trái ngược, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy họ có gì đó rất giống nhau.

 

Tạ Sinh càng tức giận, nụ cười của Lưu Chiến Hằng càng sâu thêm.

 

Tạ Sinh hoàn toàn bị Lưu Chiến Hằng làm tức giận: “Mày thật sự cho rằng tao không muốn giết mày sao?”

 

“Tôi cũng không cảm thấy như vậy.” Lưu Chiến Hằng làm ra vẻ không hề gì, làm như không để ý đến chuyện sống chết, sống hoặc chết đối với anh ta mà nói không quan trọng.

 

Anh ta nói xong, còn tưới dầu lên lửa, lại thêm một câu: “Tôi không phải vẫn luôn bị ông nắm giữ trong lòng bàn tay sao? Ông muốn làm cái gì, ai ngăn được ông?”

 

Lưu Chiến Hằng quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái: “Có điều, trước khi giết tôi, kính xin giữ lời hứa, thả Nguyễn Tri Hạ.”

 

“Mày có thái độ như vậy, còn muốn để tao thả cô ta?” Tạ Sinh cũng nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, thần tình lạnh lùng.

 

Nguyễn Tri Hạ ở một bên vô cùng yên tĩnh, sự chú ý của cô kỳ thực không có ở đây.

 

Cô đang suy nghĩ về lời nói của Lưu Chiến Hằng.

 

Tư Mộ Hàn thật sự không tới sao?

 

Lưu Chiến Hằng nói, anh ta nói cho Tư Mộ Hàn chuyện mà anh phải biết.

 

Tư Mộ Hàn đúng là bởi vì chuyện này mà không tới sao?

 

Đến cùng là chuyện gì, để Tư Mộ Hàn không để ý tới cô nữa?

 

Đối với chuyện này, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không có manh mối, phục hồi tinh thần lại liền chính xác nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Ông muốn nói không giữ lời?”

 

“Thì lại làm sao?” Tạ Sinh nở nụ cười một tiếng, đáy mắt đã không nhìn ra sự tức giận lúc trước.

 

Tâm tình điều chỉnh thật là nhanh.