Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3008




Chương 3008:

 

Sau khi trở về nhà, Thẩm Lệ tắm rửa rồi ngồi xuống giường xem hình.

 

Ngón tay cô lướt trên màn hình, lúc tỉnh táo lại thì cô mới phát hiện mình đã gọi điện thoại cho người nhắn tin mất rồi.

 

Sau khi Thẩm Lệ nhận ra mình làm gì, cô vội vàng cúp máy.

 

Nhưng số điện thoại ấy nhanh chóng gọi điện lại cho cô.

 

Lẽ nào khi nãy cô đã gọi thông cho số máy này sao?

 

Thẩm Lệ nhìn điện thoại đang rung, sau khi chần chừ trong giây lát, cô bèn dứt khoát bắt máy.

 

“Alo, rốt cuộc anh là ai?”

 

Đầu dây bên kia im lặng một hồi.

 

Rồi sau đó, giọng nói đã được máy biến âm xử lý vang lên.

 

“Thẩm Lệ.”

 

Giọng nói qua máy biến âm ồm ồm có vẻ không thật lắm, gần như không có vẻ thật chút nào, hoàn toàn không nhận ra giọng nữ hay là giọng nam.

 

“Tôi là Thẩm Lệ, rốt cuộc anh gửi hai tấm hình cho tôi là vì mục đích gì?” Thẩm Lệ cầm điện thoại trong tay, giọng nói của cô lạnh tanh.

 

“Tôi muốn làm gì à?” Người ở đầu dây bên kia cười khẽ: “Chỉ muốn làm bạn với cô và Cố Tri Dân mà thôi, tôi thích hai người.”

 

“Anh bị điên à?” Thẩm Lệ cảm thấy đối phương chính là một tên điên.

 

Gửi tấm hình này cho cô, còn nói là muốn làm bạn.

 

Hơn nữa tấm hình gửi cho cô còn có liên quan đến Cố Tri Dân nữa.

 

“Nếu như anh muốn làm bạn với Cố Tri Dân thì đi tìm anh ta đi, kiếm tôi làm gì?” Sau khi nói dứt lời, Thẩm Lệ cảm thấy mình cũng không bình thường gì cho mấy, không ngờ cô lại nghiêm túc nói chuyện với một gã thần kinh.

 

Vào lúc cô định cúp máy, người ở đầu dây bên kia nói: ‘Cố Tri Dân ấy à, tôi đã tìm anh ta rồi.”

 

Thẩm Lệ hơi sững sờ.

 

Người ở đầu dây bên kia lại tiếp lời: “Lẽ nào cô không biết sao?”

 

Anh ta không cho Thẩm Lệ cơ hội trả lời mà tự mình nói tiếp: “Cũng đúng, trước giờ đàn ông đều rất tự cao tự đại, bọn họ luôn tự cho rằng mình có thể khống chế hết tất cả mọi thứ trong lòng tay của mình, thế nhưng họ không biết rằng mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm khống chế từ lâu rồi.”

 

“Chị Thẩm Lệ, em hết kem đánh răng rồi, kem đánh răng ở đâu đấy…”

 

Sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Mãn Mãn, cánh cửa phòng cũng được mở ra.

 

Vào giây phút cánh cửa phòng mở rộng, Thẩm Lệ cúp máy.

 

Thậm chí cô còn không hiểu rõ, tại sao mình lại cúp máy đột ngột như thế.

 

“Hết kem đánh răng rồi à?” Thẩm Lệ nhanh chóng tỏ vẻ bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhìn Cố mãn Mãn.