Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3017




Mấy ngày trước cô dẫn Tư Nguyễn đi đến nhà hàng khác, hôm nay đến Kim Hải ăn thôi.

Đối với sự sắp xếp này, Tư Nguyễn cũng không có ý kiến gì.

Thẩm Lệ nhấc nhấc cái ba lô nhỏ của Tư Nguyễn: “Sao lại nặng như vậy chứ?”

“Bởi vì ở bên trong có sách đó ạ.” Tư Nguyễn nói, kéo dây khóa kéo cho Thẩm Lệ nhìn xem.

Thẩm Lệ nhích đến nhìn thử, phát hiện ở bên trong quả thật có không ít sách.

“Sao mà lại mang nhiều như vậy, con xem hết luôn đó hả?”

“Dạ, mấy quyển này là cho bạn học mượn xem, hôm nay bọn họ trả lại cho con đó.”

“Vậy lại đi mua mấy quyển nữa đi.”

Mà đúng lúc này, xe hơi đúng lúc chạy qua một nhà sách.

Xe dừng hẳn lại, Thẩm Lệ bước xuống xe, mới phát hiện nhà sách này nằm gần với Kim Hải.

Khá là trùng hợp.

“Đi thôi nào.” Thẩm Lệ nắm tay của Tư Nguyễn, lúc đi lên phía trước, phát hiện Tư Nguyễn cũng không đi cùng với mình.

Quay đầu lại đã nhìn thấy một tay của Tư Nguyễn níu lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng nói: “Không mua cũng không có sao đâu ạ, trong nhà còn mà.”

Thẩm Lệ cười nói: “Đến cũng đã đến rồi, vào thôi.”. truyen bac chien

Tư Nguyễn không muốn từ chối, cũng chỉ đành đi theo Thẩm Lệ.

Chỉ là biểu cảm kia có mấy phần không tình nguyện.

Mặc dù đầu óc của Tư Nguyễn thông minh, nhưng mà cái đó cũng chỉ là so sánh với bạn bè cùng lứa mà thôi. Thẩm Lệ là một người lớn, đã sống gần ba mươi năm rồi, sao có thể không nhìn thấy một đứa bé đang suy nghĩ cái gì được.

Lại đi được vài bước nữa, Thẩm Lệ vừa đi vừa quan sát biểu cảm của Tư Nguyễn, phát hiện biểu cảm của Tư Nguyễn đông cứng, cẩn thận, căng thẳng, nhíu mày, cả người trông cực kỳ nghiêm túc.

Lúc sắp đi đến cửa, Tư Nguyễn còn có chút lo lắng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, còn có vẻ bất an.

“Hạ Hạ.” Thẩm Lệ kêu cô bé một tiếng.

“Dạ?” Tư Nguyễn ngẩng đầu lên, biểu cảm ở trên mặt còn có chút bối rối.

“Sao vậy, tại sao con lại không muốn đi vào trong nhà sách này như thế chứ?” Thẩm Lệ ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang nhau với Tư Nguyễn, giọng nói dịu dàng nhìn chằm chằm vào mắt của Tư Nguyễn.

Tư Nguyễn cắn môi, hai tay nắm chặt lại cùng một chỗ: “Đó chính là dì… lần trước đã bị thương ở chỗ này, con không muốn đi vào nơi này nữa.”

Giọng nói của cô bé rất nhỏ, lộ ra vẻ bất an, nhưng mà ý tứ biểu đạt lại cực kỳ rõ ràng.

Thẩm Lệ sửng sốt một chút: “Không có sao đâu, dì cũng không sao mà, cái này chẳng qua chỉ là bất ngờ thôi, cũng giống như là con đấu vật ở trong sân nhà con vậy đó, cái đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, cho nên ngày nào con cũng chơi ở trong sân mà có đúng không?”

Đầu tiên là Tư Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đột nhiên lắc đầu: “Không giống nhau đâu.”

“Giống nhau cả thôi mà.” Thẩm Lệ nói.