Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3259




Chương 3259:

Nguyễn Kiến Định uy hiếp trắng trợn Lưu Thanh Mai, vì cô ta đã làm tổn thương người mà anh ấy quan tâm nhất nên đương nhiên anh ấy sẽ không khách sáo với cô ta. Anh ấy sẽ bắt Lưu Thanh Mai trả giá cho tất cả vết thương trên người Nguyễn Tri Hạ.

Lưu Thanh Mai nghe những lời này thì lập tức trợn mắt há hốc mồm, cô ta nằm trên mặt đất điên cuồng vặn vẹo thân thể, trong miệng không ngừng gào thét, miệng bị chặn lại nên chỉ có thể nghe thoáng qua cô ta gọi tên con mình.

“Hiện tại con của cô vẫn an toàn.

Hai tiếng sau thì tôi không chắc là tôi biết tình hình con của cô thế nào.

Chính xác thì chồng và con lớn của cô đã chết như thế nào? Chính cô cũng không biết sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Kiến Định nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta.

Nguyễn Kiến Định cười lạnh, nói tiếp: “Nếu muốn gặp con cô sớm hơn thì phải xem cô có chịu nói thật hay không.

Cô ta hít một hơi, tại sao ma quỷ gì mà đến nhà cô ta đòi nợ con trai lớn, rốt cuộc vì chuyện gì mà nhảy lầu tự tử.

Cô ta là người biết rất rõ nguyên nhân, nhưng sự việc lúc đó đến cảnh sát còn chưa thể điều tra ra thì với vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, Nguyễn Kiến Định làm sao có thể điều tra ra được.

Sau khi nuốt nước bọt, cũng không lớn tiếng kêu gào nữa, Lưu Thanh Mai nằm trên đất, toàn thân cô ta dần cảm thấy lạnh hơn, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm Nguyễn Kính Diện dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.

“Sáu tiếng nữa sẽ có người đến hỏi cô, Lưu Thanh Mai, cô nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói.” Vừa dứt lời, Nguyễn Kiến Định rời khỏi nhà xưởng, vệ sĩ đi sau anh ấy bắt đầu khóa trái cửa lại. Cánh cửa vừa đóng vào, cả nhà xưởng đều chìm vào bóng tối, không có lấy một bóng đèn, thậm chí một ánh sáng yếu ớt cũng không thể len lỏi vào bên trong, trong góc phòng còn phát ra vài tiếng sột soạt.

Tỉnh thần của Lưu Thanh Mai bắt đầu hoảng loạn, cô ta không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Cô ta chỉ cảm thấy có gì đó mềm nhữn đang bò trên người.

Miệng cô ta bị chặn lại và không thể hét lên. Lúc này khái niệm về thời gian dần mờ nhạt đối với cô ta, sự sợ hãi đã giam cầm cô ta vào trong bóng tối vô hạn, nước mắt hoà lẫn nước mũi của cô ta đang chảy ròng ròng trên mặt đất. Lưu Thanh Mai cuộn mình, toàn thân cô ta run rẩy.

“Tổng giám đốc, hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra được manh mối nào khác.

Tôi đã đi kiểm tra tất cả các bản ghi cuộc gọi, hộp thư và tin nhắn của Lưu Thanh Mai từ nhiều phần mềm trò chuyện khác nhau nhưng không có một chút vết tích nào. Con trai của cô ta hỏi gì cũng đều lắc đầu không biết.” Bước ra khỏi nhà xưởng, một chiếc RV đã đợi sẵn, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, xem ra là đã tốn một thời gian dài để chuẩn bị.

“Để Chu Phi Hòa với cô ta lại, hai ngày nữa tôi có chuyện muốn hỏi.” Hiện tại thứ anh không bao giờ thiếu đó chính là thời gian.

Tạm thời gác mọi việc sang một bên, anh ấy lái xe trở về trung tâm thành phố, anh ấy chỉ vội vàng liếc qua Tri Hạ sau khi cô an toàn rồi lập tức đi xử lý Lưu Thanh Mai. Trong lòng anh ấy thực sự không thể yên tâm khi để cô ở với Tư Mộ Hàn. Vừa đúng lúc phải đi công tác nước ngoài mất hai ngày về việc thảo luận vài nghiên cứu nên anh ấy không có thời gian, nếu không… Nơi nào có sự hiện diện của anh ấy thì nhất định sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.

Khi Nguyễn Kiến Định về đến nhà, anh ấy lập tức thu xếp một chút rồi đi đến bệnh viện. Lúc anh ấy đến bệnh viện thì trời đã sáng.

Nguyễn Kiến Định nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hai mẹ con vẫn đang ngủ rất say, anh ấy cẩn thận từng li từng tí giúp họ đắp lại chăn, sau đó anh ấy ngồi xuống cạnh giường. Anh ấy đưa đôi tay thô ráp của mình sờ lên đầu cô, trong lòng bất chợt cảm thấy có chút lo lắng.

Vất thương trên trán hơi nghiêm trọng, cho dù bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc để lại một vết sẹo mờ. Ánh mắt Nguyễn Kiến Định ngập tràn sự đau khổ, anh ấy gần như cả ngày cả đêm không chợp mắt chút nào, đang định nằm lên ghế sô pha để nghỉ ngơi một lát thì cửa bị đẩy ra.

Tư Mộ Hàn bước vào, trên tay anh cầm một chiếc bình giữ nhiệt, hôm nay anh mặc một bộ đồ âu màu xám khói, nét mặt dịu dàng đi tới.

“Tổng giám đốc Tư đang làm gì vậy?” Nguyễn Kiến Đinh nhíu mày, khoanh hai tay trước ngực suy nghĩ.

“Tri Hạ mất máu nhiều quá.