Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3260




Chương 3260:

Tôi đã bảo quản gia nấu cháo gan heo để bồi bổ cô ấy, tôi định cho cô ấy ăn trước khi đi ngủ!” Tư Mộ Hàn giơ tay lên ý bảo là mình cầm đồ tới, Tư Mộ Hàn đi tới cạnh giường như một thói quen rồi ngồi xuống. Tiếp đó, anh giúp Tri Hạ điều chỉnh tư thế nằm để hai người ngủ thoải mái hơn một chút.

“Em gái của tôi thì tôi sẽ tự mình chăm sóc, sẽ không làm phiền đến Tổng giám đốc Tư”” Nguyễn Kiến Định nhíu mày, khi anh ấy đứng lên, sắc mặt có chút khó coi.

“Dù nói thế nào đi chăng nữa, Tri Hạ cũng là thanh mai trúc mã của tôi, Tổng giám đốc Diệp nói như vậy có vẻ không được hợp tình hợp lý cho lắm!” Tư Mộ Hàn vẫn ngồi ung dung trên ghế, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, anh cúi đầu nhẹ nhàng lấy thứ gì đó ra từ trong bình giữ nhiệt rồi đặt lên trên bàn, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.

“À, tôi luôn luôn không thích nói lại lần thứ hai đâu, Tổng giám đốc Tư làm như thế này là muốn đối đầu với tôi sao?” Nguyễn Kiến Định đang đứng ở mép ghế sô pha, ánh đèn ở cách đó không xa chiếu vào lưng anh ấy, anh ấy hơi cúi đầu nên không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy.

Tư Mộ Hàn dừng động tác lại, trên khuôn mặt không cảm xúc nở ra một nụ cười: “Nguyễn Kiến Định, tôi biết anh là ai, lẽ nào tôi là cái hạng người gì anh lại không biết sao? Cần gì phải ở đây cạnh tranh với tôi những thứ này chứ, anh đã tìm được người giật dây chưa?” Anh nhẹ nhàng lấy ra một đôi đũa đặt trên mặt bàn, rồi tiếp tục nói: “Nếu như không điều tra ra được thì cần gì phải lãng phí thời gian như vậy chứ, cứ giao cho tôi không phải là tốt hơn sao?”

“Tổng giám đốc Tư thật sự rất uy Hàn, còn đùa giỡn nhà họ Nguyễn chúng tôi!” Nguyễn Kiến Định chậm rãi đi ra khỏi ánh đèn, vẻ mặt anh ấy không có chút thay đổi gì, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn: “Đây là gia đình nhà họ Nguyễn của tôi, nếu như bây giờ cậu không rời đi thì đừng có trách tôi không lịch sự” Tư Mộ Hàn cau mày không vui, những lời Nguyễn Kiến Định nói ra khiến cho anh vô cùng khó chịu. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Nguyễn Tri Hạ, anh nghiến răng nghiến lợi vươn tay ra nhẹ nhàng sờ soạng một chút rồi đứng lên. Sau đó khuôn mặt anh trở nên tươi cười quay sang nhìn Nguyễn Kiến Định: “Hoàn toàn chính xác, là tôi vượt quá giới hạn. Cháo này là do đầu bếp có chuyện môn trong nhà tôi làm, Tri Hạ đã không ăn gì hai ngày rồi, dạ dày của cô ấy vốn không tốt. Tổng giám đốc Nguyễn nhớ cho Tri Hạ ăn uống nghỉ ngơi thật tốt, kẻ họ Tư này xin phép được đi trước.” Vừa dứt lời, Tư Mộ Hàn xoay người rời đi, trong nháy mắt sắc mặt lại trở nên âm trầm, anh bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng.

Nguyễn Kiến Định mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường, đơn giản thu dọn đồ đạc trên bàn, liếc mắt nhìn hai mẹ con vẫn còn đang ngủ trên giường, anh ấy lại nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi tiếp.

Bước ra khỏi cửa bệnh viện, sắc mặt Tư Mộ Hàn u ám. Một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, anh dùng giọng nói lạnh như băng trả lời: “Nói.

“Tổng giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!” Sau khi Lâm Tiến Quân run rẩy giải thích rõ ràng mọi chuyện thì Tư Mộ Hàn nhanh chóng cầm máy tính bảng ở bên cạnh lên.

Anh nhận được một loạt video ngắn, toàn bộ đều là cảnh ẩu đả lộn xộn kia, một trong những nhân vật chính là Nguyễn Tri Hạ, lúc này vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, điều này khiến anh cau mày.

“Đây là chuyện gì? Tại sao vẫn còn video lưu lạc ở bên ngoài?”

“Tổng giám đốc, tất cả những video này đều được tôi thu gom về với giá rất cao dựa theo yêu cầu của anh. Nhưng không biết nhà người nào đổi ý, len lén đăng chúng lên một số trang web cấm hoặc thậm chí là trên mạng internet.

Tôi đã hỏi qua tất cả mọi người rồi nhưng không ai thừa nhận cả” Đăng lên những trang web lớn thì đã tốt, chứ đăng lên những trang web nhỏ như vậy, đặc biệt là đăng lên mạng internet thì hoàn toàn không có cách nào có thể điều tra rõ ràng được! “Bằng mọi giá phải đè những video này xuống. Anh đến liên kết với nhà họ Nguyễn rằng tuyệt đối không được để cho cô ấy biết” Khuôn mặt Tư Mộ Hàn tràn đầy mệt mỏi, anh xoa xoa ấn đường rồi nhắm mắt dựa vào ghế.

Lâm Tiến Quân đương nhiên biết rõ điều đấy, anh ta đáp lại.

“Chuyện này không cần phải giấu Nguyễn Kiến Định, nếu như anh ta muốn tìm tôi thì không cần phải hẹn trước đâu, trực tiếp dẫn anh ta đến đây.” Hết con sóng này đến con sóng khác ập đến, Tư Mộ Hàn nghỉ ngơi một lát rồi lái xe rời khỏi nơi này.

Chiếc xe màu đen lưu loát quẹo vào một góc cua, vừa ra đường lớn đã cọ phải đuôi một chiếc Porsche khác, đúng lúc là giờ cao điểm vào buổi sáng, vị trí lại còn là trên đường lớn chính có rất nhiều người qua lại.

Chiếc xe buộc phải dừng lại đợi cảnh sát đến giải quyết.