Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 33






Dù sao thì cô đã là bà chủ nhỏ nhà họ Tư còn Nguyễn Hương Thảo đang bị mấy tin tức kia làm cho rối tung, chỉ cần không cẩn thận một chút là không thể thoát ra được.

“Bố mẹ có ở đây không?” Nguyễn Tri Hạ chậm chạp lên tiếng, làm như đang rất vui vẻ.

Thái độ của người giúp việc càng dịu dàng: “Tất cả mọi người đang ở trong phòng làm việc chờ cô.



Nguyễn Tri Hạ đi tới cửa phòng làm việc, còn chưa đi vào liền ngừng lại vì âm thanh trong đó phát ra.

“Hương Thảo, sao con thiếu kiên nhẫn vậy! Có chuyện gì con gọi nó về nhà nói chuyện là được rồi, ra ngoài bị người ta chụp được, bây giờ xử lý cũng rất phiền.


Đây là giọng nói của Hạ Lập Nguyên.

Những lời ông ta mắng Nguyễn Hương Thảo nhưng lại không cảm nhận được điều Nguyễn Hương Thảo làm là sai.

Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo nghe cực kỳ oan ức: “Con nào biết sẽ như vậy, bố, nhất định là Nguyễn Tri Hạ kia đã trù tính mọi chuyện! Nếu không sao có thể bị chụp lại đúng lúc như vậy được.


Lúc này Tiêu Giai Kỳ vội vàng lên tiếng biện minh: “Hương Thảo, dì hiểu Tri Hạ nhất, nó ngốc nghếch từ nhỏ ngay cả thi còn không qua, làm sao có thể làm ra chuyện này được, nhất định không phải nó làm, nó không làm được loại chuyện này.



“Ngốc? Năm đó cô ta không dùng quan hệ của bố mà có thể thi được học viện điện ảnh Hà Dương, bà còn nói cô ta ngốc sao?”
Học viện điện ảnh thành phố Hà Dương là học viện nghệ thuật đứng đầu cả nước.

“Chỉ là nó may mắn thôi, con đừng tức giận…”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Nguyễn Hương Thảo nói đúng, Tiêu Giai Kỳ thật sự ti tiện.

Trong video, Nguyễn Hương Thảo mắng bà ta ti tiện nhưng Tiêu Giai Kỳ không trở mặt với Nguyễn Hương Thảo, bây giờ còn cố sức lấy lòng cô ta, sợ cô ta tức giận.

Đại khái lần này Nguyễn Hương Thảo bị chuyện này làm cho tức giận không ít, bình thường còn nhẹ nhàng với Tiêu Giai Kỳ, bây giờ còn không thèm giả vờ nữa.

Cô ta trực tiếp chửi ầm lên: “Bà câm miệng, hai mẹ con bà đều ti tiện giống nhau, đều là đồ vô dụng.


Nguyễn Tri Hạ định đẩy cửa đi vào, nghe thấy vậy liền dừng lại.

Cô muốn nghe xem thái độ của Hạ Lập Nguyên.

Trong phòng yên lặng lại một lúc, Hạ Lập Nguyên trầm giọng xuống: “Đừng làm loạn nữa, nhanh chóng xử lý chuyện này đi, Nguyễn Tri Hạ hẳn là sắp đến rồi.


Cách một cánh cửa, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Giai Kỳ nhưng cô biết biểu cảm của Tiêu Giai Kỳ lúc này nhất định rất đặc biệt.

Sau khi Hạ Lập Nguyên lên tiếng, trong phòng liền yên tĩnh lại.


Nguyễn Tri Hạ sửa lại biểu cảm của mình, hơi cúi đầu đẩy cửa ra.

Cô nhìn xung quanh, cụp mắt xuống nhỏ giọng gọi bọn họ: “Bố, mẹ.


Sau đó lại quay mắt nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo: “Chị.


“Hừ!” Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, trên mặt lạnh như băng: “Đừng xa vậy làm gì, đi lại gần đâu!”
Nguyễn Tri Hạ làm ra vẻ sợ hãi, chậm chạp đi tới.

Cô theo quán tính nhìn Tiêu Giai Kỳ.

Nhưng Tiêu Giai Kỳ lại xoay đầu sang một bên, không nhìn cô.

Nét mặt Nguyễn Tri Hạ mất mát, đang chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa.

Đột nhiên, Nguyễn Hương Thảo “xoạt” một tiếng đứng dậy, giương tay lên tát một cái trên mặt Nguyễn Tri Hạ.

Một tiếng “bốp” giòn vang, quanh quẩn trong phòng làm việc.

Nguyễn Tri Hạ bị đánh đến quay đầu đi, trên mặt đau rát, cô vươn tay lên sờ một chút, trên mặt đã không còn cảm giác gì nữa rồi.

Cái tát này của Nguyễn Hương Thảo thật đủ ác độc.

Cô ta nhìn dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ bị đánh đến choáng váng, còn cảm thấy chưa hết giận, giương tay lên muốn tát thêm nữa.

Nguyễn Tri Hạ nheo lại hai mắt, tay đặt bên người giật giật, muốn đánh lại.