Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3574




Chương 3574:

Nguyễn Kiến Định nheo mắt lại: “Biết rồi , mọi người đi xuống trước đi , tôi mệt rồi.”

Người em gái mà anh ấy nương tựa vào bây giờ không rõ sống chết như thế nào , cộng thêm sáng sớm lại nhìn thấy những đồ vật kia , nhận lấy một gánh nặng anh ấy cũng không biết là đúng hay là sai. Bây giờ , anh ấy chỉ muốn nghỉ một lúc , thật sự không còn sức lực để đối mặt với những chuyện này.

Chu Thanh nhìn Nguyễn Kiến Định , biết rằng nói nhiều thì không có lợi , lập tức đưa vệ sĩ ra ngoài.

Công tước Otto ngồi trên sô pha , thần sắc có hơi khó xử: “Kiến Định… Vốn dĩ ông định nói với con về gia tộc Otto. Nếu như bây giờ con mệt rồi , vậy hôm khác ông lại đến , ông về trước đây.”

Cho dù đã một ngày một đêm chưa ngủ , thế nhưng dáng vẻ của công tước Otto vẫn tràn đầy năng lượng. Chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vài tia mệt mỏi , nhìn không hề giống một người đã hơn bảy mươi tuổi.

“Gần đây ông điều tra rõ về Hải Phòng , phát hiện ra một chuyện rất thú vị , đợi sau khi tìm được chứng cứ rồi , ông sẽ nói chi tiết với con.”

Những lời này , công tước Otto đã suy nghĩ rất lâu rồi mới nói ra , chỉ hy vọng chàng trai trẻ ở trước mặt có thể phấn chấn hơn một chút.

“Ông cứ yên tâm , còn có rất nhiều chuyện chưa làm , cho dù là vì báo thù , con cũng nhất định tiếp tục chống đỡ.” Biết công tước Otto đang lo lắng điều gì , Nguyễn Kiến Định mím môi , con ngươi tối đen vô cùng nghiêm túc.

“Được , nếu như con đã có ý chí chiến đấu như vậy , ông đương nhiên sẽ yên tâm , ông đã già rồi , không còn giúp con được nhiều năm nữa , Kiến Định , chuyện ở đây kết thúc , ông mong con có thể nhanh chóng trở về nước cùng ông , rất nhiều chuyện không thể làm được ở Hải Phòng , con cần phải mở rộng tầm mắt.”

Nguyễn Kiến Định giương mắt nhìn công tước Otto , nhanh chóng cúi đầu xuống. Là người thừa kế của gia tộc Otto , Hải Phòng quả thật quá nhỏ bé , thế nhưng nơi này là nơi anh ấy đã trải qua trăm nghìn cay đắng , bày mưu tính kế rất nhiều ngày đêm , liều mạng đến đầu rơi máu chảy mới có thể đứng vững.

Bây giờ muốn anh ấy phải đi , rời khỏi nơi mà anh ấy sinh sống từ nhỏ , anh ấy có chút không nỡ…

Sau một hồi lâu im lặng , Nguyễn Kiến Định mím môi , đột nhiên mỉm cười: “Được , đợi mọi chuyện kết thúc chúng ta cùng rời đi. Có điều , trước lúc ấy , con vẫn còn một số chuyện chưa làm , cần ông chờ con mấy ngày nữa.”

Nhìn Nguyễn Kiến Định , công tước Otto cuối cùng cũng thở phào , ngập ngừng mấy lần mới nói: “Nhiều nhất ông chỉ có thể cho con một tháng.”

“Đủ rồi , ông trở về nghỉ trước đi , chuyện của gia tộc đợi đến khi xử lý chuyện của Dương Minh Hạo xong , chúng ta từ từ nói.”

Anh ấy ngước mắt lên , gương mặt tinh xảo như tạc tượng , mang theo ý cười , trong mắt đều là ánh sáng , giống như đang giấu ở trong viện bảo tàng , bảo vệ tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất , làm người khác muốn lại gần , thế nhưng lại không dám lại gần.

“Vậy ông đi trước đây.” Công tước Otto nói xong , đẩy cửa rời đi.

Ngồi ở trên giường , nhìn công tước Otto rời đi , Nguyễn Kiến Định nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ , ánh nắng mặt trời bên ngoài đang chiếu rực rỡ , lúc này những quán ăn ở xung quanh bệnh viện vô cùng náo nhiệt , tuy rằng có hơi xa một chút , nhưng mọi người vẫn ríu rít gọi nhau như chim sẻ.

Ánh nắng tươi đẹp như một bức tranh , trong khoảnh khắc cuối cùng của ngày hè , chậm rãi tỏa ra.

“Mùa thu sắp đến rồi.” Nhìn một chiếc lá đang ngả vàng , Nguyễn Kiến Định mím môi lại , cảm xúc trong mắt có hơi phức tạp.

Ở bên kia đại dương , lúc này Tư Mộ Hàn vừa đặt chân lên thành phố mà Trần Mộc Châu đang ở , một thành phố nhỏ tinh xảo diễm lệ , những ánh đèn vàng đan lẫn nhau , những bông hoa rực rỡ sắc màu ở khắp nơi , người người đi lại , trên mặt đều mang theo nụ cười.

Một thành phố nhìn bề ngoài trông thật vui tươi.

“Chủ tịch , Trần Mộc Châu có hoạt động bất thường , sau khi cô ta ra ngoài , cả một buổi tối không thấy trở về , Dương Thừa Húc đang tìm kiếm người ở khắp nơi , dường như cũng không biết rốt cuộc cô ta đang ở đâu , có cần phải cho người đi theo Dương Thừa Húc không?”