Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3690




Chương 3690:

Bận rộn trong việc đi tìm người , suốt cả một đêm này Nguyễn Kiến Định vẫn chưa trở về thăm ông ngoại , không biết hiện tại ông ngoại như thế nào rồi. Mặc dù thật ra ngay từ đầu anh ấy hơi không thích ứng được với việc đột ngột có thêm người thân , thậm chí còn có chút bài xích , nhưng sau quãng thời gian ở chung với nhau , anh ta phát hiện ra rằng mặc dù là người có chức vị Công tước nhưng thật ra ông ngoại chỉ là một ông lão có tính tình dễ cáu kỉnh giống như trẻ con mà thôi. Hơn nữa ông ngoại còn đối xử với anh ấy rất tốt , cho nên tất nhiên là anh ấy dần dần đặt ông ngoại vào trong lòng mình.

Nói cho cùng chuyện lần này cũng là do hai anh em bọn họ liên lụy đến ông ngoại , bởi vậy anh ấy có chút băn khoăn.

“Anh cứ đến bệnh viện thăm Công tước Otto đi , nếu như Tri Hạ biết chuyện , cô ấy cũng sẽ lo lắng.” Nghĩ đến Công tước Otto vẫn đang nằm ở trong bệnh viện không biết tình hình lúc này tốt hay xấu , Tư Mộ Hàn thở dài , đi đến gần chiếc ghế sa lon , nằm lên trên ghế , nhắm hai mắt lại.

Leo lên núi là một quá trình mệt mỏi , tiêu hao cực kỳ nhiều thể lực , hơn nữa anh còn không ngủ cả một đêm , cho nên bây giờ anh phải tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi dưỡng sức nạp năng lượng.

Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã bắt đầu nghỉ ngơi , sự lo lắng lơ lửng không yên trong lòng Nguyễn Kiến Định cũng được buông xuống một chút. Nguyễn Kiến Định nhíu mày nhìn về phía nơi ngọn xa xa bị bao phủ bên trong sương mù màu trắng , sương mù dạy đặc đến mức không thế nhìn thấy rõ hình dáng của ngọn núi. Nguyễn Kiến Định thở dài , cuối cùng anh ấy đứng lên đi ra bên ngoài.

Sương mù vẫn chưa tan , chắc chắn không thể lên núi trong tình hình này được , thời gian hiện tại còn sớm , chắc hẳn đi bệnh viện một chuyến rồi trở lại vẫn còn kịp.

Cảm nhận được những người xung quanh đã đi hết , Tư Mộ Hàn xoay người đối mặt với chỗ tựa lưng trên ghế sô pha , hai tay khoanh lại để trước ngực , con mắt đột nhiên đỏ lên.

Cảm xúc bị kìm nén trong lòng suốt một ngày cuối cùng cũng bắt đầu bộc phát , anh không thể biểu hiện ra một chút yếu mềm nào ở trước mặt Nguyễn Kiến Định , ở trước mặt địch nhân thì lại càng không thể để lộ ra chút xíu yếu đuối nào , gắng gượng chống đỡ quãng thời gian dài như vậy , anh sắp không thể nhịn được nữa rồi.

Muốn ngủ cũng không ngủ được , chỉ có thể nằm nhắm mắt dưỡng thần , trong đầu Tư Mộ Hàn không ngừng hiện lên dáng vẻ máu thịt be bét của Nguyễn Tri Hạ khi nằm trong những mảnh vụn thủy tinh sắc nhọn. Lúc đầu anh đã tự mình đưa cô ấy vào trong phòng giải phẫu , vậy mà chỉ trong nháy mắt đã không thấy người đâu nữa , điều này khiến anh không thể chịu đựng được…

Sau khi nhớ lại về những chuyện xảy ra gần đây trong tình trạng mơ mơ màng màng , thời gian dần trôi qua , anh cũng cảm thấy hơi buồn ngủ , đang lúc anh sắp ngủ thiếp đi , ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân không có quy luật , xen lẫn trong tiếng bước chân là giọng nói đã được cố ý đè thấp , những âm thanh đó từ đằng xa chậm rãi tiến gần lại đây.

Tư Mộ Hàn cau mày mở hai mắt ra ngồi dậy , hai tay vẫn khoanh tay trước ngực như cũ , tựa ở trên ghế sa lon nhìn về phía cửa.

Người tới là vệ sĩ thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Nguyễn Kiến Định , người nào quan biết với Nguyễn Kiến Định cũng có thể nhận ra người vệ sĩ này. Thấy người đến là người bên mình , lúc này cơ thể căng cứng của Tư Mộ Hàn mới thả lỏng đôi chút , nghiêng đầu nhìn sang phía anh ta , quả nhiên đi ở đằng sau anh ta là một người đàn ông ăn mặc giản dị trông có vẻ đang lo lắng bất an.

Sắc mặt của người đàn ông hơi vàng vọt , vóc dáng không cao , thậm chí có thể nói là hơi lùn. Ông ta mặc bộ quần áo màu xanh đen , trên ống quần còn dính vài vết bùn , mặc trên người chiếc áo bông khá mỏng , nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu rõ ông ta là một người nông dân trung thực.

“Tổng giám đốc Tư , người mà tổng giám đốc muốn tìm đã được đưa tới đây.” Bước đến trước mặt Tư Mộ Hàn , người vệ sĩ kéo người đàn ông đang nấp sau lưng tới trước mặt Tư Mộ Hàn rồi thông báo với vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta chỉ vào người đàn ông , nói: “Trước kia người này là kiểm lâm trên núi , đã sống ở phía sau ngọn núi khoảng bốn mươi năm , những năm gần đây thân thể không tốt kèm với việc nhớ nhà , cho nên mới chuyển trở về. Ngài gọi ông ta là ông Cố là được rồi , ông ta biết rõ mọi ngóc ngách trên núi , sẽ giúp ích cho ngài rất nhiều. Vậy ngài trò chuyện với ông ta đi , tôi đi trước.”

Sau khi đưa người đến nơi , giới thiệu ngắn gọn lai lịch một lần , người vệ sĩ quay người rời đi , Trần Bắc để lại không gian cho hai người đằng sau nói chuyện.

“Trên núi có chỗ nào phù hợp để con người nghỉ chân không? Từ nơi này đi lên , đại khái mất bao nhiêu thời gian mới tới nơi?”