Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3940




Chương 3940:

Im lặng đứng tại chỗ gật đầu một cái, hoảng hốt thật lâu sau, ông ta mới cau mày nói: “Nếu như Nguyễn Kiến Định cứ không chịu ra thì làm thế nào? Hay là nói Nguyễn Minh Tú không đi theo bố? Bất ngờ này con có nghĩ tới hay không. Nếu Nguyễn Minh Tú hơi thông minh một chút cũng sẽ không đi theo bố, chúng ta không thể nghĩ người ta ngu như vậy!”

Mặc dù ban đầu kế hoạch này nghe có vẻ hay, nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút thì có thể chỉ ra trăm ngàn chỗ hở. Bây giờ Nguyễn Minh Tú nóng lòng muốn rời khỏi đây làm sao có thể đi theo ông ta. Chỉ là ông ta có thể nói động đến cô ấy, phía trước còn có Nguyễn Kiến Định trông nom, anh ta cũng không nhất định có thể thấy Nguyễn Minh Tú, kế hoạch này không có thể được!

“Bố, làm người không thể cứng ngắc như vậy, nếu như không có cách lừa Nguyễn Minh Tú tới, Nguyễn Kiến Định cũng không cần nghĩ tới, anh ta không thể nào biết đã bị chúng ta tính trước, tập đoàn Otto như vậy mà anh ta cũng có thể sửa sang lại trong mấy tháng ngắn ngủn, người như vậy nhất định có tâm chí kiên định, chúng ta chỉ có thể xuống tay với Nguyễn Minh Tú.”

Nghĩ tới nghĩ lui, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể xuống tay với người phụ nữ, Nguyễn Kiến Định thật sự không có nhược điểm, ngoại trừ chính anh ta để lộ Nguyễn Minh Tú ra, còn không bọn họ không có biện pháp nào…

“Mộc Trà, muốn lừa Minh Tú ra ngoài không dễ dàng như vậy, bố không thể bảo đảm mang Nguyễn Minh Tú ra khỏi Nguyễn Kiến Định mà chỉ mất hai ba phút, hay là đổi biện pháp khác đi, thời gian chúng ta có thật sự không nhiều lắm!”

Nghĩ tới nghĩ lui biện pháp này vẫn còn chỗ bất ổn, quan trọng nhất vẫn là cần ông ta đích thân mạo hiểm. Nguyễn Văn Minh chưa từng nghĩ phải tự mình ra tay, có thể không dính tới chuyện này thì tốt nhất là không dính, sau này nếu sự việc bị bại lộ, ông ta cũng có thể nói không biết “Chỉ có thể đi con đường này, nếu bố muốn giữ lại công ty, thì tốt hơn là bố nên làm điều đó càng sớm càng tốt!”

Dòng máu chảy trong người hai cha con đều giống nhau, chỉ là Nguyễn Văn Minh hết sức muốn phủi sạch, nhưng làm sao Nguyễn Mộc Trà lại có thể không biết rốt cuộc ông ta muốn mình làm cái gì, đơn giản chính là cứ ở bên cạnh Nguyễn Kiến Định để sau này giúp ông ta gây dựng công ty thôi!

Nếu như cô ta thật sự có thể gả cho Nguyễn Kiến Định, lúc nói có thể nhắc đến chuyện mình là vợ của Nguyễn Kiến Định, thì chút chuyện nhỏ này cô ta tự nhiên không ngại hỗ trợ.

“Bố có một chút kế hoạch, trước tiên con hãy nghỉ ngơi cho khỏe, bố sẽ làm cho người ta mang thứ con cần tới cho con, con gái, con có thể ngàn vạn lần không nên để cho bố thất vọng!” Vốn là ông còn trông cậy vào Nguyễn Minh Tú có thể giúp giúp mình, muốn nói cho cô một chút về chuyện nhà họ Lê đập tiền vào một bộ phim, bây giờ nhìn lại, quả nhiên vẫn là Mộc Trà khôn khéo nghe lời, từ nhỏ đến lớn luôn khiến ông ta vui mừng!

Bước đầu kế hoạch coi như quyết định như vậy, mặc dù đã nhất trí mục đích cuối cùng, nhưng rốt cuộc ai cũng đều có ý tưởng của riêng mình.

Ở bên kia, dưới sự che chở của Yaren, Abel ở lặng lẽ rời khỏi chỗ này, trở lại trung tâm của mình.

Đã một thời gian anh ta chưa trở về, sau khi bước đầu kiểm tra qua dụng cụ, anh ta trầm mặc ngồi ở làm việc nghe cấp dưới báo cáo phía sau, mặc dù đã nghĩ là Nguyễn Kiến Định có thể sẽ điều tra, nhưng anh ta không ngờ sẽ nhanh như vậy.

“Người bị bắt đang ở đâu, dẫn tôi đến gặp một chút.” Chỗ này chính tay anh ta sáng lập, từ lúc mới bắt đầu cái gì cũng không có cho đến bây giờ gọi đâu có đó, gian nan nhất trong cuộc sống cũng chịu đựng nổi, sao lại phải sợ vài đứa trẻ quậy phá Abel bĩu môi đứng lên đi ra bên ngoài, ban đầu anh ta đi tới nơi này, trên người không dư chút tiền nào, bố anh ta không thích nịnh nọt những người có danh phận và gạt bỏ những người làm thấp kém trong gia tộc, mười bốn mười lăm tuổi anh ta đã một mình xông xáo tự lập.

Từ những lúc bị người khác hại, lưu lạc đầu đường xó chợ, bụng ăn không no cũng dần dần đi đến bây giờ, không dựa vào gia tộc một chút nào. Lúc trước anh ta không ngờ, chỉ cảm thấy cha mẹ không thương mình, anh ta muốn chứng minh cho bọn họ thấy anh ta có thể, nhưng lần lượt những lần ngã xuống rồi tự bò dậy đã nói cho anh ta biết, nên anh ta muốn cái gì nhất định phải có, những gì anh ta vứt đi cũng không đến phiên người khác lấy được!

Vừa nghĩ vừa đi, rất nhanh đã đến nơi nhốt người, trợ lý dẫn anh đi vào vòng qua vài cửa, đi tới sâu bên trong mới thận trọng mở cửa sắt ra, sau đó đi vào mở đèn nhìn một cái rồi đi ra đứng trước mặt của hắn: “Thưa anh, người đang ở bên trong, bây giờ vẫn còn tỉnh, nếu chúng ta không hỏi ra rốt cuộc là ai phải hắn tới, xương rất cứng!”