Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3959




Chương 3959:

“Để bọn họ rút lui trước, đừng có tiến vào. Chuyện cứu người lần sau hãy bàn đi.” Sau khi Nguyễn Kiến Định nói xong, ông lão dẫn đường dừng lại, chỉ tay về phía cửa trước, giọng điệu âm trầm và khàn khàn nói.

“Anh Kiến Định đi qua cái cửa này đi vào. Bên trong sẽ có người chuyên phụ trách ra nghênh đón. Tôi sẽ không đi vào, chỉ mang vị này xuống dưới nghỉ ngơi.” Tay ông lão giống như là một nhánh cây hoàn toàn khô cạn, gầy khom, chỉ có một tầng bao da dúm đó ở phía trên, nhan sắc trên mu bàn tay màu đen có chút không bình thường, trong lòng bàn tay sao với người bình thường cũng trắng hơn nhìn rất quỷ di.

“Vậy làm phiên ông nhất định phải đưa anh ấy xuống nghỉ ngơi thật tốt. Chờ tôi đi hỏi thăm ông Abel xong sẽ quay lại cảm ơn ông.”

Nguyễn Kiến Định nhẹ gật đầu với Trần Bắc rôi một bên dò xét một bên hướng tới cánh cửa bên kia đi qua.

Cánh cửa mà ông lão nhắc đến là một cánh cửa hình vòm tròn có đủ loại hoa quấn quýt trên đó, lúc này đều đang nở rộ rất diễm lệ, muôn hồng nghìn tía nhìn vào khiến cho thể xác tinh thân người ta vui vẻ. Anh nhíu mày đi qua, vừa đi qua cửa liên gặp một người đàn ông dáng dấp thanh tú đang tựa ở phía trên.

“Anh Kiến Định đến rồi. Tiên sinh của chúng tôi đã đợi anh ở phòng làm việc lâu rồi. Mời anh đi theo tôi!”

Người thanh niên vốn lười biếng ban đầu bỗng trở nên nghiêm túc khi nhìn thấy anh, cười mị mị ở phía trước đường, một đôi mắt cong cong, miệng nhếch nhìn qua có chút vui vẻ, vốn là dung nhan thanh tú, nụ cười này diễm lệ mười phần! Nguyễn Kiến Định trâm mặc không nói gì.

Anh đi theo vòng vòng gần hai mươi phút, cách đó không xa chỉ xuất hiện một căn phòng, nhìn từ xa là một căn nhà bình thường nhưng đến khi bước vào Nguyễn Kiến Định mới thấy, chạm khắc gỗ khá tinh xảo, không chỉ có giấy dán cửa sổ mà ngay cả những cây cột trên hành lang cũng được bọc bằng giấy vàng, trông khá nguy nga tráng lệ.

“Tiên sinh của chúng tôi đang ở trong, mời anh Kiến Định tự mình vào trong gặp. Tôi sẽ đợi ở đây chờ, lúc anh đi ra vẫn là để tôi chỉ đường quay lại cho anh.” Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười và giơ tay lên ra hiệu cho Nguyễn Kiến Định, sau đó liền lui đi ra ngoài, không đầy một lát liền không thấy bóng người nữa.

Chân mày Nguyễn Kiến Định khẽ nhíu lại, từ cửa ngoài đến đây, con đường ở giữa giống như mê cung, ngay cả người có trí nhớ siêu việt kinh người như Nguyễn Kiến Định cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được cách quay lại thôi, nơi này thật là quái lạ.

Không nghĩ nhiều như vậy, Nguyễn Kiến Định gõ cửa một cái, ngay sau đó liền đẩy vào.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Abel lúc này đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một viên đá trắng, tay trái cầm một ngọn đèn, ngay sau đó đập vào mi mắt chính là đủ loại đồ sứ cùng tranh chữ trong phòng, trong đó còn có ngọc thạch cùng mộc điêu, đồ vật nhiều đến nổi những chiếc kệ gỗ cổ xưa cũng có vẻ không chịu nổi, trong phòng khắp nơi đều bày đầy những vật này.

Thậm chí ở một số chỗ hẻo lánh còn đặt một vài khối có màu nâu xám, ngoại trừ có kích thước lớn một chút thì chúng cùng tảng đá bên ngoài không có một chút khác nhau. Các loại đồ vật thượng vàng hạ cám đặt chung một chỗ bị ông ta cứ thế mà để linh tinh, nguyên bản đồ vật có giá trị liên thành cũng đều có mấy phần hương vị tục khí, lộ ra cảm giác đặc biệt rẻ tiền để cho người ta nhìn thấy cực kì khó chịu.

“Kiến Định, mau vào đi. Vừa vặn tôi mới được một khối dương chi ngọc, tới giúp tôi nhìn xem một chút, nghe bố cậu nói, cậu đối với mấy cái đồ vật này rất có nghiên cứu phải không?” Nói xong Abel cầm tảng đá trong tay kia trực tiếp nhét vào trong tay Nguyễn Kiến Định.

Quay người đi trở về, ngay sau đó nói: “Chỗ này của tôi còn không ít các đồ vật khác, nếu có hứng thú có thể giúp tôi xem một chút.”

Một bên nói một bên lại đi nghiên cứu những vật khác xem ra nghiễm nhiên chính là một bộ dáng của một người sưu tầm.

Nguyễn Kiến Định nhướng mày, thậm chí còn không biết chính mình nghiên cứu loại đồ vật này từ bao giờ.

Đặt viên đá trong tay xuống bàn, Nguyễn Kiến Định nhìn xung quanh, tìm một chỗ tương đối trống trải ngồi xuống, nghiêng chân nói.