Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 4212




Chương 4212:

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền đứng lên đuổi theo: “Anh Cả khó có khi đến đây một chuyến, không để Minh Tú ăn trước một ít liền trở về sao! Em đã bảo bên kia không làm cơm chiều nữa, anh cả bây giờ trở vê, sẽ đói bụng đấy!”

Bốn người hôm nay thật sự là vừa khéo mới có thể ở bên nhau, vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn ăn một bữa với Nguyễn Minh Tú, cuối cùng ai cũng không nghĩ tới Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định sẽ trở vê sớm như vậy, thật đúng là có chút ngoài dự đoán…

“Anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, cơm chiều không thể ăn cùng em, nếu Minh Tú muốn ở lại, anh cũng không có ý kiến” Nguyễn Kiến Định võ võ tay Nguyễn Minh Tú, cười nói.

“Vậy Minh Tú nhất định phải ở lại, em đã cố ý dặn qua đầu bếp.” Nguyễn Tri Hạ giữ chặt tay Nguyễn Minh Tú giống như một đoạn ngó sen trắng nốn, vừa nhẹ nhàng giọng điệu vừa như đang khẩn thiết cầu xin, nhìn rất đáng thương.

Nguyễn Minh Tú vào thế khó xử, nhìn Nguyễn Kiến Định, rồi lại nhìn liếc qua một cái thấy hai mắt Nguyễn Tri Hạ đẫm lệ, cuối cùng, cắn răng một cái, vẫn thấy rất là đáng thương, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ đã khóc ửng hồng, đôi mắt hơi hơi sưng lên.

“Em sẽ ở lại đây, sau khi anh về đến nhà, nhớ đi ngủ sớm một chút, em sẽ cố gắng trở về sớm một chút.” Khẽ căn môi, Nguyễn Minh Tú cố gắng không cho chính mình quay đầu lại, để tránh đến cuối cùng, mình thật sự không muốn ở lại.

“Vậy ở lại đi, đợi chút nữa anh cho quản gia đến đây đón em, ngày mai chúng ta cùng đi thăm ông ngoại được không!” Nguyễn Kiến Định giúp cô ấy vén lại mấy sợi tóc đang rơi ra bên sườn mặt, ngón tay thân mật cọ cọ gương mặt cô ấy, lúc này mới cười rời đi.

Sau khi ở lại, Nguyễn Minh Tú có hơi chút uể oải, trọng lượng nửa thân mình cơ hồ đè lên trên người Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn ngồi ở một bên,một chút cũng không muốn rời đi, như hổ rình mồi nhìn cô ấy cũng chưa buông tay.

Khó khăn ăn xong bữa tối, Tư Mộ Hàn mới mãn ý cho rằng Nguyễn Minh Tú cần phải trở về, không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại ôm Nguyễn Tri Hạ lên lầu, hai người ríu ra ríu rít bên trong, vừa nói vừa nhìn ngắm những ngôi sao trên bầu trời, nhìn qua rất thích ý.

Tư Mộ Hàn tựa như cực kì ngứa mắt, nhưng một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể xụ khuôn mặt xuống, không biểu cảm trở về phòng sách, nghe ngón giọng điệu bên kia nhìn sốt ruột, không bằng đến phòng sách xem hợp đồng còn hơn, huống chỉ, thời gian còn nhiều.

Hai người này ở một chỗ với nhau, mãi cho tới nửa đêm, Tư Mộ Hàn tới tới lui lui nhìn qua nhìn lại, Nguyễn Minh Tú mới bất giác cảm nhận thấy, vẻ mặt †ỏ xin lỗi cáo biệt, lúc đi đi tới cửa, Nguyễn Kiến Định cũng vừa lúc lại đây, chuẩn bị đón người về nhà.

Tư Mộ Hàn cố nén suy nghĩ muốn lập tức quay trở vào đem cô gái nhỏ ôm trong lòng thân mật một chút, híp mắt sau khi tiễn hai người đi đi, mới chậm rì trở lại phòng, lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại, lúc này mới phát hiện, Nguyễn Tri Hạ không có trong phòng.

Cũng may trong phòng tắm truyền ra âm thanh nước chảy, trên sô pha còn ném áo ngủ và áo kTư Nguyễn Tri Hạ đã mặc qua, hiển nhiên đang tắm rửa ở bên trong chính là cô gái nhỏ của anh, chính anh sớm đã nhìn cảnh kia vô số lần nhịn không được, cũng đã tắm rồi.

Không nghĩ nhiều, cũng không muốn bỏ lỡ cảnh tượng mỹ nhân tắm, anh đơn giản duôi chân dựa ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một quyển tạp chí, cũng đã vài phút chưa lật qua trang khác, vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong.

Động tác tắm rửa của Nguyễn Tri Hạ rất nhanh, sau hơn mười phút, liền mở cửa mang theo đầu tóc còn đang nhỏ nước bước ra.

Một bên vừa lau, vừa đi ra, sau khi ngồi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, rất thuận tay đem khăn lông trong tay đưa ra, ý bảo anh giúp đỡ.

Vốn dĩ còn muốn không để ý tới cô, biểu đạt một chút phân nộ của mình, nhưng nhìn người trước mặt đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước, lại ngăn không được lo lắng cô sẽ bị cảm, sinh bệnh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy khăn lông, làm bộ xụ mặt xuống giúp cô lau, tuy rằng toàn bộ quá trình biểu cảm có chút không tốt, nhưng lực đạo trên tay lại rất nhẹ, Nguyễn Tri Hạ được anh xoa xoa đến mơ màng sắp ngủ, cuối cùng ngay cả chính mình ngủ khi nào cũng đều quên mất.