Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 17: Đuổi tận giết tuyệt






Bạch Cẩm Sương ăn ngay nói thật: “Chuyển ra ngoài ở!

Giọng nói của Bạch Cao Minh có chút lạnh lùng: “Nhà này ngược đãi con, không cho con phòng ở sao?”

Bạch Cẩm Sương mím môi, vừa định nói chuyện thì bị Bạch Linh Lan cắt ngang: “Bạch Cẩm Sương, con tiện nhân này, chị đừng được hời còn khoe mẽ, bây giờ chị sắp vào trang sức đá quý Hoàng Thụy, trái lại còn kiện tôi, chị đắc ý như vậy, còn giả mù sa mưa giả bộ đáng thương trước mặt bố cái gì?”

Ánh mắt Bạch Linh Lan như muốn ăn tươi nuốt sống mình, có lẽ không có Bạch Cao Minh ở đây, cô ta đã sớm nhào lên.

Bạch Cao Minh lạnh lùng nói: “Linh Lan, đủ rồi đấy!”

Bạch Linh Lan đỏ mắt, dùng ánh mắt:khoét Bạch Cẩm Sương không nói lời nào.

Bạch Cao Minh tiếp tục nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Con nhất định phải chuyển đi sao?”


Bạch Cẩm Sương nghĩ tới lời Mặc Tu Nhân nói, mở miệng: “Nhất định phải chuyển đi!”

Đôi mắt Bạch Cao Minh lóe sáng: “Con quen Mặc Tu Nhân từ khi nào?”

Bạch Cẩm Sương ăn ngay nói thật: “Hai ngày trước”

“Quan hệ giữa hai người thế nào?” Giọng điệu của Bạch Cao Minh nghe vô cùng bình tĩnh.

Bạch Cẩm Sương ngẩn ra: “Cũng tạm!”

Bạch Cao Minh đột nhiên nở nụ cười: “Cũng đúng thôi, nếu không có quan hệ gì, sao cậu ta có thể cho con tiến vào trang.sức đá quý Hoàng Thụy, còn giúp con kiện Linh Lan!”

Bạch Cẩm Sương nhìn Bạch Cao Minh đang tươi cười, chỉ cảm thấy trong lời nói của Bạch Cao Minh có hàm ý khác, sau lưng cô có chút lạnh lẽo, muốn mau chóng rời đi: “Bố, bố còn có chuyện khác nữa không?”

Bạch Cao Minh nghe nói thế, tươi cười trên mặt dần nhạt đi: “Có, con có thể rút đơn kiện, không kiện Linh Lan không?”

Bạch Cẩm Sương cứng đờ, tuy cô biết từ trước tới nay trong mắt Bạch Cao Minh luôn chỉ có Bạch Linh Lan, nhưng cô không nghĩ tới, Bạch Cao Minh có thể trắng trợn đề xuất yêu cầu như thế.

Đối mặt với bố, trong lòng cô có chút phẫn nộ ấm ức: “Là Linh Lan sao chép tác phẩm của con, kết quả trả đũa, muốn kiện con trước, hơn nữa bây giờ con đã vào trang sức đá quý Hoàng Thụy, trang sức đá quý Hoàng Thụy sẽ không cho phép nhà thiết kế bẩn tiến vào bộ phận thiết kế của bọn họ, chuyện này con không làm chủ được!”

Trong mắt Bạch Cao Minh lóe lên rét lạnh nhưng nhanh chóng biến mất: “Vậy sao? Vậy con giúp Linh Lan, cầu xin tổng giám đốc Mặc đi, bảo cậu ta đừng đuổi tận giết tuyệt, được không?”

Bạch Cao Minh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương, im lặng một lát lại nói: “Dù sao Linh Lan cũng là em gái ruột của con! Hơn nữa con lấy ra nhiều chứng cứ như vậy, bây giờ trên Facebook đều là măng chửi Linh Lan, Linh Lan cũng không dám ra cửa, con còn chưa thấy hết giận sao?”

Bạch Cẩm Sương nghe giọng điệu bố cố tình gây sự như vậy, cô nhíu mày: “Để con hỏi tổng giám đốc Mặc trước đã rồi nói sau, con phải đi đây!”


Sau khi Bạch Cẩm Sương nói xong, kéo vali muốn rời đi.

Bạch Cao Minh giữ lấy vali của cô, nhìn chăm chằm Bạch Cẩm Sương vài giây: “Được rồi, con muốn đi cũng được, ở lại cùng ăn một bữa cơm trước đã, đúng lúc Cận Thần Huy sắp tới, cơm nước xong con đến đâu ở, bố bảo lái xe đưa con đi!”

Sắc mặt Bạch Cẩm Sương thay đổi, cô nghe ra được ý ở ngoài lời của Bạch Cao Minh, chính là muốn cô gặp mặt đám hỏi với cậu hai nhà họ Cận kia.

“Không cần, hôm nay con không muốn ăn..”

Bạch Cẩm Sương còn chưa nói ra hai chữ cơm tối, đã bị Bạch Cao Minh ngắt lời.

Ông ta nghiêm mặt trầm giọng nói: “Sao thế? Bây giờ ăn một bữa cơm cũng không cho bố mặt mũi sao? Cho dù là Linh Lan sao chép tác phẩm của con, chẳng lẽ chuyện này cũng là do bố sai bảo sao?”

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Bạch Cao Minh: “Ăn cơm xong, bố đồng ý để con đi sao?”

Bạch Cao Minh nhìn cô: “Nếu không thì sao, bố còn có thể trói con thật chặt à?”

Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương nặng nề, buông hành lý ra.

Ánh mắt Bạch Linh Lan như rẳn độc như hình với bóng, nhưng không đi lên tranh cãi với Bạch Cẩm Sương.

Cận Thần Huy tới đây rất nhanh, anh ta vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Cô Bạch, tự giới thiệu một chút, tôi tên là Cận Thần Huy!” Ánh mắt Cận Thần Huy vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy hơi buồn nôn, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Bạch Cẩm Sương!”


Cận Thần Huy dính sát vào, ngồi bên cạnh cô: “Cô Bạch, đừng lạnh nhạt như vậy chứ, chúng ta nói chuyện trước, sau đó trao đổi sâu hơn!”

Bạch Cẩm Sương nhíu mày nhìn thoáng qua Cận Thần Huy, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

May mà cơm tối sẽ qua nhanh thôi, Cận Thần Huy cũng không có cơ hội bò lên.

Trên bàn ăn, Bạch Cẩm Sương chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, rời khỏi nhà họ Bạch.

Nhưng không nghĩ rằng cô càng ăn càng cảm thấy mệt mỏi, cô nhận thấy có gì đó không thích hợp, vùng vẫy muốn đứng dậy: “Bố, con có chút không…”

Kết quả cô còn chưa nói xong, đã ngã nhào xuống ghế, cuối cùng trực tiếp ngã quy trên bàn cơm.

Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương nằm trên bàn cơm, không ai lộ vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt Bạch Cao Minh không chút thay đổi, giống như đã sớm dự liệu được sẽ có cảnh này, lạnh lùng nói: “Thần Huy, cậu ôm nó vào phòng đi!”