Vợ Ơi Đừng Đi - Lục Manh Tinh

Chương 47




Hôm nay bên ngoài mưa to, sắc trời mờ mịt, gió giật ầm ầm.

Lộc Tang Tang đi rất vội, trên người cô chỉ mặc chiếc váy mỏng ở nhà, tóc cũng buộc sơ ở phía sau. Nhưng cô không chú ý nhiều đến vậy, sau khi đặt tiểu kim mao vào xe, cô lái xe như bay.

Vừa chạy ra ngoài, mưa như rút nước đập rầm rầm vào kính xe, Lộc Tang Tang nhíu máy mở máy chỉ đường, lái đến phòng khám thú y gần nhất.

Khoảng hai mươi phút sau, Lộc Tang Tang dừng xe ở bãi đổ xe, sau đó cô vội vàng bế tiểu kim mao xuống xe.

Bãi đỗ xe lộ thiên, vừa bước xuống xe Lộc Tang Tang đã bị mưa tạt vào người. Cô tranh thủ đến cửa sau bế tiểu kim mao lên, còn tiện tay lấy cái chăn nhỏ kế bên phủ lên người nó.

Có lẽ loạt hành động này dọa sợ tiểu kim mao, nó run rẩy trốn trong lòng cô, không dám phát ra tiếng động.

"Cưng đừng sợ, ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi!"

Giọng nói tan trong màn mưa, Lộc Tang Tang xoay người chạy tới, mấy giây sau người cô đã mưa xối ướt đẫm.

Song cũng may cách cửa chính không xa, không mấy bước là chạy đến, có điều không biết do quá gấp gáp hay là cầu thang quá trơn, lúc chạy lên cô bước hụt một bậc, đầu gối đập mạnh xuống cầu thang.

"A..."

Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, mặt mày nhăn nhó. Nhưng trời đang mưa cô không dám dừng lại, vì thế cô cố gắng đứng lên, lảo đảo chạy vào trong.

"Bác sĩ!"

"Chào cô." Một y tá chạy ra đón.

Lộc Tang Tang bỏ chiếc chăn mỏng lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó đặt tiểu kim mao vào lòng y tá, "Phiền cô, dường như nó bệnh rồi."

Y tá bị dáng vẻ ướt sũng nước của cô dọa sợ, "Cô không sao chứ?"

"Không sao không sao, nó mới có sao đó." Lộc Tang Tang nhớ lại lời dì Lâm nói, "Trước đây không lâu có nôn mửa, cả người mệt mỏi, à còn tiêu chảy nữa."

"Được, để tôi mang vào cho bác sĩ khám."

"Cảm ơn cô."

Lộc Tang Tang không đi theo, cô ngồi xuống ghế rũ mắt nhìn đầu gối của mình. Hơi sưng, do ma sát với cầu thang nên vết thương còn kéo tơ máu.

Lộc Tang Tang thổi thổi mấy cái, "Hítttttt... Đau chết mất."

"Tiểu thư, cô cầm cái này lau đi." Y tá ban nãy đi ra đưa cho cô một cái khăn lông.

"Cảm ơn cô."

"Không có chi." Ý tá thắc mắc: "Mưa to như vậy sao cô không mang theo ô?"

"Đi gấp quá... Tôi quên mất."

"À ra vậy."

Lộc Tang Tang nhìn vào bên trong, "Vậy bây giờ tôi đi thanh toán phải không?"

"Ồ, cũng được."

Y tá đi trước, Lộc Tang Tang nhe răng trợn mắt đứng lên rồi khập khiễng theo sau.

Phẫu thuật xong Đoạn Kính Hoài mới thấy những cuộc gọi nhỡ của dì Lâm, anh về văn phòng rồi gọi lại cho dì.

Nghe tin chú chó trong nhà sinh bệnh, anh muốn trở về xem ngay, thế nhưng dì Lâm nói cho anh biết tiểu kim mao đã được Lộc Tang Tang đưa đến bệnh viện thú y rồi.

Đoạn Kính Hoài nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, anh cầm điện thoại đi ra. Vừa đi anh vừa gọi điện cho Lộc Tang Tang, chuông reo mấy tiếng mới có người bắt máy.

Đoạn Kính Hoài: "Em đang ở đâu?"

Lộc Tang Tang, "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện tên là... Bệnh viện Duyệt Sủng."

"Anh tới ngay."

"Bác sĩ nói Cẩu Tử bị cảm, hiện tại đang ở bệnh viện theo dõi." Lộc tang Tang nói tiếp: "Anh bận thì đừng tới, lát nữa tôi đưa nó về."

"Đợi anh."

Giọng Đoạn Kính Hoài vô cùng kiên quyết, không cho phép từ chối.

Tới thì tới... Lộc Tang Tang kết thúc cuộc gọi, cô thầm nghĩ Cẩu Tử thật may mắn, chủ nhân rất quan tâm đến nó.

Bệnh viện nơi Đoạn Kính Hoài làm việc cách bệnh viện Duyệt Sủng này khá xa, lúc anh đến trời đã không còn mưa nữa.

Từ bãi đỗ xe đi vào, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là Lộc Tang Tang, cô đang ngồi chờ ngoài đại sảnh, trên người khoác khăn lông, cúi đầu chơi điện thoại.

Lòng Đoạn Kính Hoài hơi căng thẳng, anh bước nhanh tới sờ lên tóc cô.

Lúc này Lộc Tang Tang mới ý thức được anh đã tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Rất nhanh nha."

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Sao tóc em ướt đến thế, dính mưa hả?"

Lộc Tang Tang gật đầu, giọng mang theo tiếc nuối: "Trong xe vốn có ô, nhưng dường như hôm qua Nguyễn Phái Khiết cầm đi rồi. Anh không biết đâu, mưa lớn lắm, chạy chậm một chút là ướt sũng."

"Vậy sao em không biết trở về thay quần áo?" Giọng Đoạn Kính Hoài rất nặng, rõ ràng là đang giận.

Lộc Tang Tang không hiểu: "Cẩu Tử ra nông nỗi này... Không có ai ở đây sao được."

"Em -------"

"Ôi chao, được rồi được rồi, anh đã đến thì vào thăm nó đi." Lộc Tang Tang lấy khăn xuống sau đó đứng dậy đi vào trong.

Đoạn Kính Hoài hít sâu một hơi, muốn ép cơn giận trở về, kết quả đi theo sau cô hai bước anh đã thấy có gì đó không ổn.

"Lộc Tang Tang."

"Sao thế?"

Đoạn Kính Hoài không nói gì mà trực tiếp kéo cô ngồi lại trên ghế.

Lộc Tang Tang: "Anh làm gì thế?"

Đoạn Kính Hoài kéo làn váy cô lên, Lộc Tang Tang đờ người một lát mới vội nói: "Này này, ban ngày ban mặt, anh giở trò lưu manh gì vậy?"

Đoạn Kính Hoài nhìn vào đầu gối sưng đỏ của cô, anh cau mày: "Tại sao như vậy?"

"À, lúc nãy tôi đi gấp quá nên ngã."

Vừa dứt lời, Đoạn Kính Hoài đã dùng ánh mắt lạnh băng lên án cô.

Lộc Tang Tang mấp máy môi, "Gì vậy, anh dám trừng tôi, tôi vì Cẩu Tử của anh mà anh còn trừng tôi."

"... Em có ngốc không?"

Đoạn Kính Hoài than thở, nhất thời Lộc Tang Tang không hiểu: "Anh nói gì?"

"Không có gì, ngồi yên ở đây cho anh."

Nói xong, Đoạn Kính Hoài đi dọc theo hành lang vào trong, không lâu sau, anh đi ra.

Lộc Tang Tang: "Anh vừa đi thăm Cẩu Tử à?"

Đoạn Kính Hoài không đáp, anh chỉ khom lưng, đột nhiên bế bổng cô lên.

"A??" Thân thể Lộc Tang Tang mất định hướng, cô sợ tới mức ôm chặt cổ anh, "..."

Đoạn Kính Hoài bế cô vào trong, qua cơn sợ hãi, Lộc Tang Tang lấy lại tinh thần, "Anh đưa tôi đi đâu?"

"Tiêu độc."

Lộc Tang Tang: "Anh hai! Nơi này là bệnh viện thú y!"

Bước chân Đoạn Kính Hoài hơi dừng lại, anh lườm cô, "Anh biết."

"Vậy anh..."

"Ban nãy anh hỏi y tá rồi, bên trong có vài món người dùng được." Đoạn Kính Hoài nhìn đầu gối của cô rồi hỏi: "Còn đau lắm không?"

Lộc Tang Tang vô thức muốn trả lời "Anh nói xem!", kết quả sau khi nhìn vào mắt anh, lời kia tự nhiên rút về...

Thật ra quen biết Đoạn Kính Hoài nhiều năm như vậy, cô rất ít khi thấy anh tỏ thái độ dịu dàng, một người từ trước đến nay vốn lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng, cảm giác rất quái dị. Huống chi, anh còn dịu dàng với cô...

"Đau lắm hả?" Thấy cô không nói, Đoạn Kính Hoài lại hỏi.

Trái tim Lộc Tang Tang không nghe lời nhảy lên bang bang, cô không biết từ lúc nào, sức miễn dịch đối với sự dịu dàng và quan tâm của một người đàn ông của cô, lại yếu như vậy.

Cô nghiêng đầu không nhìn anh, "Không, không đau lắm."

Y tá vừa rồi Đoạn Kính Hoài hỏi thăm mở cửa cho anh, "Bên trong có nước khử trùng, có thể xử lý miệng vết thương một chút."

Đoạn Kính Hoài gật đầu với cô ấy, "Cảm ơn."

"Không có gì." Nữ y tá hơi xấu hổ đi ra ngoài, trước khi đi cô nàng còn quay lại nhìn Đoạn Kính Hoài mấy lần.

Thật ra phái nữ cũng giống phái nam, thấy người đẹp là tự động dán chặt mắt không muốn dời, huống hồ Đoạn Kính Hoài vô cùng chính chắn lại đẹp trai.

Vừa ra khỏi cửa, bên cạnh nữ y tá có hai đồng nghiệp đi tới.

"Này, anh ấy nói gì vậy?"

Nữ y tá ra hiệu đừng nói to, "Không có nói gì hết... Chỉ cảm ơn thôi."

"Ồ, đẹp trai quá đi."

"Ừ, cô gái kia hẳn là bạn gái anh ấy nhỉ?"

"Chắc chắn rồi."

"A... Hâm mộ quá, tôi cũng muốn được bế công chúa ~"

"Ôm husky của cô đi, mơ với mộng!"

"Ha ha ha, cô muốn chết hả?"

"Mà này, tôi thấy cô gái kia trông quen mắt lắm..." Đột nhiên, một đồng nghiệp nhỏ giọng nói.

"Quen mắt? Cô có quen hả?"

"Dường như đã thấy qua, có lẽ là diễn viên nào đó trên mạng..."

...

Bên ngoài thảo luận rôm rả, bên trong phòng khám nhỏ, Đoạn Kính Hoài đang chuẩn bị bôi thuốc cho Lộc Tang Tang.

Đoạn Kính Hoài ngồi trên ghế, Lộc Tang Tang ngồi trên giường.

"Nâng chân lên, đặt ở đây."

Lộc Tang Tang ồ lên một tiếng, sau đó cô cởi giày, nâng chân chuẩn bị đặt lên đùi anh. Nhưng mà chân vừa nhấc lên thì làn váy trượt vào trong, hôm nay cô ra ngoài gấp nên chỉ mặc váy dài rộng rãi ở nhà, thậm chí bên trong không mặc quần bảo hộ.

Làn váy trượt đến đùi, một màu hồng nhạt chợt lóe lên.

Ánh mắt Đoạn Kính Hoài vốn đặt trên đùi cô, trong lúc lơ đãng anh đã nhìn thấy. Anh giật mình, tay cầm bông sát trùng đặt sai vị trí, "..."

Lộc Tang Tang không cảm thấy gì, cô hết sức bình thản kéo váy xuống, sau đó nhìn vào đầu gối mình.

"Này? Anh bôi sai rồi, là chỗ này." Đoạn Kính Hoài chấm bông sát trùng lên vị trí cách miệng vết thương khoảng 4 5cm, Lộc Tang Tang lấy làm lạ nhìn anh một cái, "Chỗ này, chỗ này nè."

Mắt Đoạn Kính Hoài giật giật, anh lấy lại tinh thần, "Ừ."

"Này... Tôi cảm giác rất đau, anh nhẹ chút."

"Ừ."

Đoạn Kính Hoài nhẹ tay hơn, anh cẩn thận từng li từng tí giúp cô bôi thuốc. Song nước sát trùng chạm vào miệng vết thương vẫn rất đau, Lộc Tang Tang túm drap giường, "A... Đau, đau quá."

Đoạn Kính Hoài nhấc tay lên, anh dỗ dành cô: "Cố chịu một chút."

"Thổi thổi một cái, sẽ hết đau."

Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô, có chút giật mình.

Qua nhiều năm như vậy, làm biết bao nhiêu cuộc giải phẫu lớn nhỏ, nhưng anh chưa từng thực hiện thao tác này, anh chỉ nhớ rất lâu trước kia, khi anh còn là sinh viên có đến khoa nhi thực tập... Các y tá đã dỗ dành bệnh nhi như vậy.

Song thấy Lộc Tang Tang vô cùng đau đớn, anh bèn cúi đầu, thổi nhẹ lên miệng vết thương.

Lộc Tang Tang vốn chỉ khóc nháo một chút mà thôi, nhưng cảm thấy vết thương mát mát, cô bỗng im bặt.

Cô rũ mắt nhìn, quả thật nhìn thấy Đoạn Kính Hoài thổi vết thương cho mình. Anh hơi cúi đầu, lông mi dày cong khẽ run run, thỉnh thoảng hai má phồng lên một chút, hơi... Đáng yêu.

Lộc Tang Tang hít sâu một hơi, đột nhiên trong lòng không biết mùi vị gì.

Thật ra cô chỉ vô tình nói thế mà thôi, nhưng không ngờ anh làm thật, tư thế này... Dường như không phù hợp tính cách anh cho lắm.

"Làm như vậy sẽ không đau nữa hả?" Đoạn Kính Hoài hỏi.

Lộc Tang Tang nhỏ giọng ấp úng, "Ừm... Đúng vậy."

Đoạn Kính Hoài nhướng mày, có chút đắc ý.

Xem ra có hiệu quả thật.

Vì thế anh tiếp tục bôi thuốc, tiếp tục thổi vết thương cho cô.

Lộc Tang Tang im lặng một lát, đến khi bôi thuốc xong Đoạn Kính Hoài mới hỏi: "Sao em ăn mặc như vầy đi ra đường?"

"Hả? Thì, thì đi gấp quá, không kịp thay."

Đoạn Kính Hoài không đồng tình nhìn cô, "Sau này bất kể tình huống như thế nào, em cũng không được gấp gáp như vậy, đừng để mình bị thương."

"... Ừ."

"Còn đi được không?"

"Tôi..."

"Được rồi, để anh cõng em." Đoạn Kính Hoài bỗng quay lưng lại.

Mặt già Lộc Tang Tang đỏ lên, "Không đến mức đó! Tôi có thể đi được!" Nói rồi cô nhanh chóng đứng lên, "Nhanh lên, đi thăm Cẩu Tử, anh đã đến đây rồi mà không đi thăm nó, Cẩu Tử sẽ tủi thân đấy."

Đoạn Kính Hoài: "..."