Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 11: Mối tình tay ba




**May quá về công ty kịp! Xem ra Lục Tiêu Bá còn chưa về*** Cô ngồi xuống ghế thở dốc vuốt vuốt ngực.

Làm thế nào bây giờ? Tim cô đập nhanh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, tối nay cô đã nhận lời làm bạn gái của Trần Phong, từ hôm nay cô thành hoa đã có chủ, tuyệt đối phải tránh xa những nam nhân khác, đặc biệt là tên lưu manh họ Lục luôn lấp ló quanh cô. Trần Phong là người tốt, luôn thể hiện sự tôn trọng đối với cô, không tham lam truy cứu chuyện trong quá khứ của cô, thiếu gia học cao hiểu rộng, hẹn hò với anh cô không có gì đáng lo ngại. Chỉ sợ lại có người phá đám, dù sao anh cũng là một nam nhân đẹp trai ngời ngời, sự nghiệp đang trong đà phát triển mạnh mẽ. Làm bạn gái của anh chắc chắn rất phiền phức với mấy cô ả yêu anh bất chấp điên cuồng cho xem!

"Hôm nay vất vả rồi, tôi có mua cơm cho em đây!". Không biết từ lúc nào Lục tổng đã xuất hiện từ phía sau đặt xuống trước mặt cô hộp cơm nhà hàng sang trọng được đóng gói cẩn thận.

"Tôi không đói." Hứ, cô vừa mới ra ngoài ăn xong hắn lại đem cơm về. Đúng là chọc tức cô đây mà, bụng dạ nào chứa nổi mấy thứ này nữa chứ.

"Sao không đói cho được. Thôi nào tôi biết cô bị bỏ lỡ cuộc hẹn quan trọng với người nào đó, nhưng cũng không nên vì thế mà tuyệt thực! Nhịn ăn hại dạ dày." Anh quan tâm cô từng chút một nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không an toàn.

"Lục tổng, đã muộn như vậy tôi được về chưa?"

Anh ngạc nhiên với điệu bộ hời hợt của cô, cố giữ trạng thái bình tĩnh nhìn hộp cơm. "Ăn xong mới được về."

Cuối cùng cô vẫn phải ngồi đó ăn từng miếng cơm cho đến miếng cuối cùng hắn mới cho cô về, khi đi cố tình muốn đưa cô về nhà nhưng đều bị cô cự tuyệt, không nói nổi cô mới chịu nhìn cô bắt taxi đi xa dần. Về đến nhà cô mở máy đã thấy một tin nhắn từ Trần Phong. "Em ngủ ngon!" bên cạnh đó kèm một hình trái tim, tuy không quen cho lắm nhưng cô vẫn gửi lại một tin nhắn nội dung chỉ khác một từ so với câu nói của anh. Lâu nay cô đều sống lẻ loi không cho ai bước vào đời sống riêng tư, nay lại có người quan tâm như vậy khiến cô hơi ngượng.

Sáng sớm cô vẫn nằm ườn trên giường, chân tay lệch đông lệch tây ngủ ngon lành, sau đó bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc, vốn dĩ không muốn dậy, chẳng ngờ ai đó còn gõ cửa lớn hơn, rõ ràng là cố ý phá giấc ngủ của người khác. Giờ còn chưa tới giờ đi làm, sớm như vậy ai đã tìm rồi chứ? Cô ngồi dậy xỏ dép ra mở cửa. Phía đối diện áp sát gần người cô do cánh cửa quá gần, toàn thân như cứng lại nhìn cô chằm chằm.

"Trần tổng?". Cô giật mình lùi lại vài bước. Khuôn mặt anh đang đỏ lừ, bị giọng nói của cô phá vỡ bầu không khí lập tức quay sang một bên ho nhẹ. "E...em còn cái quần áo ngắn hơn để mặc không?"

Á!! Cô giật mình nhìn xuống. Thường ngày khi ngủ cô đều tháo áo ngực, trên người lúc này chỉ có áo phông nhìn từ bên ngoài không khác gì trong suốt, bên dưới là chiếc quần con mỏng manh, đầu tóc rối xù lên như tổ quạ, khuôn mặt nhợt nhạt chưa kịp xử lý, cuối cùng lại bị anh thấy hết rồi!

"Em xin lỗi!!! Đợi em một chút!". Cô hét lên đóng cửa rầm một cái, hơi thở dồn dập chân run run lên, bộ dạng gì thế này? Trần Phong chết tiệt sao anh đến giờ này cơ chứ? Hại cô không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa rồi, ôi thần đất thánh trời ơi cô khó xử quá! Nước mắt cay đắng sắp tuôn trào đến nơi rồi!!

Cánh cửa được mở ra một lần nữa, cô ngường ngượng mời anh vào nhà, tiện tay rót một ly nước lọc mời anh. Anh đang cố tỏ ra bình tĩnh nhìn cô một lần nữa, quần áo và đầu tóc đều đã gọn gàng, anh chỉ không ngờ cô gái này khi trong bộ dạng ngái ngủ lại đáng yêu và nhiều sức hút đến vậy. Hại anh suýt chút nữa "không xử lý" được thằng nhỏ! Cũng may là kìm nén nếu không chắc giờ đã chạy khỏi đây trước khi cô mở cửa. Buổi hẹn hò đầu tiên anh muốn đưa cô đi làm, từ giờ đều sẽ vậy. Anh muốn để lại thật nhiều ấn tượng tốt trong mắt cô gái của mình. Tất nhiên cô không phản đối.

Hai người vừa đến nơi một chiếc xe sang trọng khác cũng dừng lại, anh ta bước xuống, rõ mồn một là Lục Tiêu Bá không lệch vào đâu! Ai ngờ thấy chiếc xe của cô và Phong đang ngồi lại dừng chân nhìn chằm chằm, sau đó bước đến rất gần. Tim cô đập liên hồi, trong thâm tâm chỉ thầm ước muốn anh ta đừng tới đây. Có ai ngờ thấy Lục Tiêu Bá thì Phong cũng bước ra, hai người chào hỏi vài câu sau đó còn bắt tay rất thân mật. Cô cạn ngôn mắt chữ A mồm chữ O từ trong xe nhìn hai người họ, bắt gặp ánh mắt của anh ta cô vội vàng cúi xuống trốn tránh. Tiếng cửa xe vang lên một hồi, cô ngẩng khuôn mặt đáng thương lên thấy Lục Tiêu Bá phía trước, toàn thân muốn bốc hỏa nhưng vẫn nở nụ cười điềm tĩnh mời cô xuống xe.

"Trần tổng quen với cả nhân viên công ty chúng tôi sao? Thật lợi hại!" Anh ta giả giọng khiêm nhường nhìn qua cô một lượt.

"Ha ha, không giấu gì anh, tôi và Tô Hiểu Du đang hẹn hò." Trần Phong đương nhiên muốn tuyên bố chủ quyền, đặc biệt là đối với anh, người có khuôn mặt không bình thường nhìn cô từ nãy đến giờ. Lục tổng nghe thấy câu nói như sét đánh ngang tai, khôn tin nổi vào mắt mình hung hăng nhìn cô. Cô trốn tránh ánh mắt, đôi môi ray rứt không nói nên lời.

"Bạn gái anh?"

"Đúng vậy. Sau này mong Lục tổng chiếu cố!"

"Ồ đương nhiên rồi!"

Nói chuyện thêm vài câu hai người họ cuối cùng cũng chia ly mỗi người một nẻo, Phong tạm biệt cô chiếc xe dần dần đi xa mất, Lục Tiêu Bá từ lúc nào đã biến mất không một bóng hình. Những năm tháng sau này cô đều cảm thấy giông bão bắt đầu từ hôm nay. Kể từ khi mà Phong tuyên bố chủ quyền, từ khi cô nhận được ánh mắt ớn lạnh của Lục Tiêu Bá.