Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 41: Thích một người không cần lí do




Trần Phong lập tức im lặng, lấy lại điềm tĩnh mà ngồi im nhìn cô. Điều này làm cô càng thêm buồn cười mà che miệng.

"Ha ha, anh không cần phải vậy."

Trần Phong nghe cô nói liền lấy lại nụ cười ôn nhu, tay trái chống cằm nhìn cô say sưa.

"Mặt em dính gì sao?" Tô Hiểu Du bắt gặp ánh mắt của Trần Phong, đưa tay lên xoa xoa mặt.

"Không có."

"Vậy anh đang nhìn gì?" Cô cười gượng uống một ngụm nước.

"Anh muốn nhìn em đến khi nào anh chán thì thôi." Trần Phong tiện tay gắp cho cô miếng cá, lời nói trầm ấm lại cuốn hút.

Có phải vì Trần Phong trước kia từng là người yêu của cô, nên khi nói những lời này làm cô rung động hay không? Tim cô như muốn được giải thoát mà đập mạnh mẽ, những gì anh nói thật khiến người khác tan chảy. Nói xem, rốt cuộc Trần Phong đã làm gì mà khi bên cạnh anh bất kể trước kia hay bây giờ cô đều thấy vui vẻ như vậy.

"Đến khi nào anh chán?" Không biết tại sao chiếc miệng nhỏ này lại thốt ra câu hỏi trẻ con thế, cô ửng hồng hai má nhìn thẳng xuống bát cơm.

"Sẽ không bao giờ chán!"

Cô một lần nữa chìm vào sự lãng mạn của anh. Khi anh nói ra lời nào thì bất kể nó nhẹ nhàng hay mạnh bạo đều có ma lực hấp dẫn cô. Trần Phong, đã qua nhiều năm tháng như vậy, tại sao anh còn giữ số liên lạc của cô? Tại sao vẫn luôn muốn tìm lại cô? Tại sao khi anh bên cạnh cô lại mềm lòng hơn? Tại sao anh muốn ngắm nhìn cô không sợ chán? Khác hẳn với ai kia luôn chưng bộ mặt bá đạo vô cùng. Anh là tuýp người nghiêng về tình cảm!

Cô liếc nhìn ra phía cửa sổ, hình bóng anh phản chiếu trên đó làm cô thấy vừa xa lạ nhưng cũng vừa thân quen. Giữa Trần Phong và cô chưa từng đi quá giới hạn, chỉ duy nhất một lần hôn nhau ở đỉnh núi cao. Tuy vậy nhưng tình yêu ấy cũng đủ sưởi ấm trái tim băng giá cô lúc này, dẫu gì Trần Phong cũng là người mà cô yêu đầu tiên.

Gần hai năm về trước, cô và anh gặp nhau ở buổi dạ tiệc, tuy chỉ đi thế thân cho Tư Cẩn Khang nhưng cũng vì thế mà gặp được anh. Đó là định mệnh?

Trần Phong lần đầu tiên gặp cho cô cảm giác lạnh lẽo, không giấu gì nhưng khi ấy cô còn cảm thấy anh là người xấu, loại người chỉ biết dùng "chân giữa" để suy nghĩ. Thật sự trên đời này có tình yêu sét đánh ư? Chỉ mới gặp cô anh đã có hứng thú?

"Phong, hai năm qua anh ổn chứ?" Nhìn dáng vẻ của anh bây giờ xem ra công việc rất thuận lợi, tuy vậy cô vẫn muốn biết thêm về đời sống thường ngày của anh.

"Từ ngày thiếu em, mọi thứ vẫn đi theo quỹ đạo. Trừ anh." Trần Phong bất giác cười nhẹ nhàng, nụ cười xen kẽ dáng vẻ thất bại.

"Phong..." Cô nhìn anh với cặp mắt tủi thân, muốn xin lỗi nhưng không có tư cách, xong cũng không có lý do để làm vậy.

"Hiểu Du. Trước khi gặp em, nhiều năm về trước anh đã từng yêu một người."

Cô nghe đến đây có hơi bất ngờ, sau đó tiếp tục lắng nghe. Trần Phong đẹp trai lại tài giỏi, anh yêu ai hay ai theo đuổi anh cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên.

"Bọn anh bên nhau ba năm, lúc đó Trần thị còn chưa phát triển, sau này anh nợ một khoản tiền rất lớn. Lúc đó anh không biết làm gì, rất rối bời, rất sợ hãi." Biểu cảm của Trần Phong thay đổi, đồng tử xịu xuống, mi tâm nhéo lại kể sự việc. Điều này khiến cô ngạc nhiên, Trần thị đã từng có lịch sử như vậy sao?

"Cô ấy vì sợ anh không có tiền, không có công danh, không có địa vị. Trong một đêm mưa gió liền nói những lời cay đắng kéo va-li ra đi, khuôn mặt đều là sự chán ghét, mặc anh có níu kéo nhưng nhận lại đều là tuyệt vọng." Trần Phong tối sầm mặt, như thể "cô ấy" là vết thương đau đớn mỗi khi nhắc đến, vậy tại sao lại kể cho cô nghe?

Lẽ nào... Trần Phong nghĩ cô là loại người như cô ta? Nghĩ rằng khi anh đang trên vực thất bại cô liền rời bỏ anh?

Thật đáng cười! Đúng vậy! Không kể là anh thì bất cứ ai nhìn vào cũng nghĩ như vậy mà thôi. Còn sự thật như nào chỉ mình cô chịu đựng không ai biết.

"Sau này khi gặp em, anh nhận thấy em là một cô gái thoải mái, sống không nịnh bợ ai, cũng không giả tạo. Điều này đã thu hút sự chú ý của anh. Anh tin rằng em là một cô gái tốt." Trần Phong cười nhẹ, đưa mắt nhìn cô, đôi mắt chứa đầy tin tưởng.

Anh tin cô? Anh tin tưởng cô hơn tất cả!

"Tại sao?" Cô cất giọng trong trẻo.

"Anh từng nói với em, thích một người không cần lý do, chính vì không có lý do đó mới là thích. Xong anh không phải là thích em, mà là yêu em." Anh khổ sở tay cuộn thật chặt, nói ra những lời này thật không dễ gì. Cô sẽ chấp nhận ư?

Quả nhiên cô cứng họng, nhìn thẳng vào người đàn ông đang bối rối, anh như vậy mà vẫn còn tình cảm với cô ư? Đừng mà, đừng ngốc như vậy. Cô đã không còn xứng với anh nữa rồi. Cô chỉ mong hai người có thể làm bạn, cô vẫn mong anh sẽ tìm được một nửa hoàn hảo của mình ở phía trước con đường, cô không muốn đến bên anh thêm một lần nào nữa. Cô đã là người từng thuộc về người khác rồi!

"Hiểu Du, về bên anh nhé? Cho anh một cơ hội nữa được không?"