Vô Sỉ Đồng Chí! Em Nhất Định Gả Cho Anh!

Chương 15: Đơn giản là ghen thôi mà




Tôi và Thẩm Tư Ngôn bốn mắt nhìn nhau, chỉ là tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay kéo sang một bên, sau đó, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:

“Trong trái tim thì có gì hay ho? Không phải chỉ là một hình ảnh thôi sao? Trái tim của tôi cô ấy đã nắm trên tay rồi!”

Cứng đờ... Tiết Khanh... Ánh mắt anh ấy nghiêm túc, không có vẻ gì là nói đùa cả... Lòng tôi liền rơi lộp bộp vài cái...

Nắm trên tay... Anh ấy nói tôi nắm trên tay trái tim của anh ấy...

-----------Phân cách tuyến “Trái tim của anh”--------------

Đêm đó, tôi hiển nhiên là không ngủ được. Ngoại trừ câu nói kia ra, mọi thứ đều rất bình thường. Tiết Khanh nói anh ta không yên tâm giao tôi cho sói, liền hảo tâm xuống núi làm người thợ săn bảo về tôi. Thiện tai! Nguyên văn là thế này:

“Anh sợ em hồng hạnh vượt tường, lại không nỡ chặt đứt hồng hạnh, đành phá bức tường kia thôi!”

Tôi: “...” Anh quả nhiên liên tưởng phong phú.

Thực ra, hình như sau một tháng nghỉ ngơi tĩnh bệnh, vị trí của Tiết Khanh trong lòng tôi liền thay đổi. Tôi bớt thù oán anh ta một chút, có lẽ là bắt đầu coi anh ta như bạn bè. Thỉnh thoảng sẽ có nhớ tới anh ta...Xùy xùy, chắc là nhớ tới món cháo nhà anh ta thì có, thực sự rất ngon...

Tôi bên này suy nghĩ ngẩn ngơ, không nghĩ tới bên phòng Thẩm Tư Ngôn và Tiết Khanh lại có chiến tranh ngầm thế này:

Thẩm Tư Ngôn: “Cậu xác thực thích cô ấy?”

Tiết Khanh: “Nói là yêu có được không?”

Thẩm Tư Ngôn: “Cạnh tranh công bằng chứ?”

Tiết Khanh: “Đều là người của tôi, tranh giành gì với cậu...”

Một chiếc gối lập tức giáng vào khuôn mặt đẹp trai nào đó...

----------------Phân cách tuyến “Đều là người của tôi”-----------------

Sáng hôm sau, ba người chúng tôi cùng nhau xuống núi. Tiết Khanh bảo thái hậu còn muốn ở trên đó một hôm nữa, ngày mai sẽ về. Thiện tai! Mẹ thực sự yên tâm giao con gái mẹ cho tên đại sói này ư?

Từ chân núi Nghiên có một tuyến xe buýt chạy về thành phố, chúng tôi ngồi đợi ở trạm xe, không nghĩ tới lại gặp Linda...Đúng là người đẹp, bất kể ngày hay đêm đều đẹp. Người đẹp mặc bộ váy liền màu kem, tôn lên chiếc eo tinh tế, vừa nhìn thấy chúng tôi liền cười ngọt ngào, chạy băng băng trên đôi giày cao gót, khoác tay...Ặc...Tiết Khanh...

“Hi, có duyên thật đó, mình định vào thành phố lấy đồ, không nghĩ tới lại gặp mọi người... Nhất là cậu đấy, Tiết Khanh!”

Hai người này hình như đứng hơi gần! Tôi thầm nhủ.

“Haha, được người đẹp mong ngóng thế này, không biết nên vui hay mừng đây!”

Tiết Khanh không đẩy Linda ra, ngược lại cười cười, thoải mái đáp. Hừ! Quả nhiên là sinh vật đơn bào, thấy người đẹp liền tươm tướp... Ý? Hình như không liên quan tới tôi, mặc kệ anh ta!

Tôi có chút khó chịu bước lên xe buýt. Chậc, nhất định là thiếu ngủ, cho nên mới khó chịu thế này. Sau đó, Tiết Khanh ngồi cùng Linda, Thẩm Tư Ngôn ngồi cạnh tôi... Cảm giác bức bối trong lòng lại nhích thêm một chút! Suốt tuyến đường hôm đó, Thẩm Tư Ngôn nói gì tôi đều nghe tai nọ xọ tai kia, ngược lại động tĩnh của hai người phía dưới nghe không sót tiếng nào. Mình mình cậu cậu, cười rất vang, rất nhiều. Tiết Khanh! Anh quả nhiên là ngụy quân tử! Thật đáng ghét!

----------------Phân cách tuyến “Bắt đầu bán giấm”-----------------

Về tới thành phố, Thẩm Tư Ngôn bắt taxi về khách sạn của anh ta, còn tôi với Tiết Khanh về nhà...

Vì thái hậu cùng Tiết phu nhân đặc biệt dặn dò tôi và Tiết Khanh tuyệt đối không được ra biển trước hai người, lớp hậu bối này đành ngoan ngoãn nghe lời, cả ngày chỉ đi dạo phố, có chạy ra biển nghịch nước, nhưng vẫn đợi hai vị tiền bối xuất núi, sau đó cùng đi tắm sau...Xì, chính là không hiểu sao tôi vẫn khó chịu chuyện “xe buýt”, càng nhìn Tiết Khanh càng thấy có bóng dáng tiểu nhân. Thiện tai! Tôi bắt đầu có chút mất kiểm soát rồi!

Chỉ là, có bức bối đến mấy thì khi anh ta rủ tôi đi tới chợ đêm, tôi vẫn vô cùng không có khí tiết, hồ hởi đi theo...Khà khà, chợ đêm thành phố C hay ho có tiếng, nay bản nữ vương lại có một tên “thái giám” theo hầu, tôi dại gì chết dí trong nhà chứ!

Thực sự phải nói là, đi cùng tinh anh xã hội, liền có cảm giác phấn khích! Khí chất của người bên cạnh tôi rất phong nhã, thu hút được rất nhiều ánh nhìn, cả ánh đèn flash cũng có. Thiện tai! Quả nhiên là hồ ly thế hệ đực, nổi bật tới hoang mang!

“Nghiễm Nghiễm, em không xót xa khi nam sắc của anh bị lợi dụng ư?”

Cuồng luyến là bệnh ngày một ngày hai không thể chữa khỏi, Tiết Khanh là điển hình! Tôi bĩu môi, giọng nói châm chọc:

“Vậy anh bám lấy Linda, lợi dụng nữ sắc, ai xót xa cho cô ấy đây?”

Tôi vẫn tiếp tục bước đi, lại nghe người nào đó cười ha hả, búng trán tôi một cái, nháy mắt mỉm cười:

“Em để bụng chuyện đó à? Anh sẽ hiểu là em đang ghen đấy!”

Tôi mà ghen ư?

“Xùy, anh mới ghen. Không phải ai đó bỗng dưng nhảy ra làm Trình Giảo Kim, phá tôi và Thẩm Tư Ngôn, như thế là ghen chăng?”

Lời này tôi chẳng qua là buột miệng thốt ra, không nghĩ tới việc Tiết Khanh đột nhiên đứng lại, mím môi nói:

“Em nói đúng! Anh ghen!”

Lại là bộ dạng nghiêm túc này. Tôi bất giác bật cười trước đang vẻ hiếm thấy của Tiết hồ ly, liền lách qua người đang đứng chắn đường, chắp tay sau lưng, nhảy chân sáo, nói vọng lại:

“Thích nên mới ghen đúng không? Hay lắm! Chúng ta đều ghen!”

Coi như chị đây nói bừa an ủi anh, anh muốn hiểu thế nào thì hiểu! Tôi thầm nghĩ, trong lòng nhẹ đi nhiều. Ai nha, thích nên mới ghen, nếu thỉnh thoảng nhớ tới, thỉnh thoảng muốn gặp cũng là một loại thích, thì tôi thích Tiết Khanh!

Người phía sau cơ hồ ngơ ngẩn một hồi, khóe môi từ từ nhếch lên, cười vô cùng rạng rỡ, bước chân dài ra, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp người trước mặt...