Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 29: Thần tiên cứu ta




Phương Tuấn bị tỳ nữ mang tới một gian đại điện xanh vàng rực rỡ, trung tâm là một hành lang có cột trụ sơn son thếp vàng vây quanh một hồ nước, mỗi cột trụ đều tô điểm một viên dạ minh châu khổng lồ, tám chiếc đèn lồng lục giác từng cái bùng cháy lên, mỗi chao đèn vẽ một hình đông cung đồ tư thái khác nhau.

Trong điện rộng rãi gần như trống trải, ngoại trừ đèn minh hỏa ở giữa sáng lên, xa xa xung quanh đều dần bị bóng tối nuốt chửng, liếc mắt nhìn không thấy phần cuối.

Giữa ao có một đình vuông bốn góc lưu ly, có chất lỏng trong suốt như bay từ trên trời giáng xuống chảy từ nóc đình, dọc theo bốn phía tí tách rơi như màn mưa, cuối cùng hội tụ vào trong hồ.

Đến gần mới phát hiện kia cũng không phải là nước, mà là rượu ngon nối tiếp rượu ngon, hương rượu xông vào mũi cơ hồ hòa lẫn với huân hương ngọt ngào nồng nặc.

Trong đình đặt một chiếc giường điêu khắc xa hoa, chăn tơ lụa gấm vóc đỏ thắm mềm mại, người nằm nghỉ ngơi chỉ cần duỗi tay ra lấy chén hứng rượu, bất cứ lúc nào cũng có thể hưởng dụng rượu ngon cam thuần.

Sợ là ngay cả phụng dưỡng dành cho quân vương cũng khó có được những hưởng thụ hơn người như vậy.

Phương Tuấn bị hãm tại phấn hồng mộ không biết đã bao lâu, mấy thằng hồ bằng cẩu hữu lại càng không biết đi nơi nào.

Vào giờ phút này, cả người cậu vô lực nằm trên giường hẹp trong đình, bị lột trần truồng sạch sẽ, mắt cá chân bị tơ lụa dẻo dai quấn vào chân giường, mấy mỹ mạo thị nữ rình vây quanh cậu cười duyên không ngừng.

Cậu cảm thấy cực kì sợ hãi, một hồ tiên tựa đầu ở bên vai, một đôi chân ngọc không rãnh vắt qua, móng tay dài mà nhọn tô vẽ đỏ đậm, chín cái đuôi khổng lồ xoã tung mơn trớn đang gãi hai bên người cậu.

Nàng không nghi ngờ gì mình là nữ nhân xinh đẹp nhất mỹ lệ nhất Phương Tuấn bình sinh gặp được, còn trong lòng cậu lại đang phát ra tuyệt vọng sợ hãi, phảng phất như sắp bị thi bạo lại bất lực không có sức chống cự, hai tay ôm ngực, run lẩy bẩy.

Hồ tiên cao cao tại thượng liếc mắt nhìn thứ mềm nhũn ở dưới của Phương Tuấn, lỗ mũi phát ra một tiếng bất mãn hừ nhẹ: “Thiệt thòi ta tưởng là cái chân dương thân thể tuyệt hảo đỉnh lô, không nghĩ tới chỉ là thứ tốt mã vô dụng không còn dùng được!”

Phương Tuấn nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, trời đất chứng giám, ở trong ổ yêu quái mạng bị đe dọa gần chết, có thể lên hứng thú mới có quỷ! Không thấy sắp bị dọa đến chết sao!

Đây không phải là giấc mộng hả? Tại sao cậu còn chưa có tỉnh lại?

Phương Tuấn phí công một lần lại một lần ngắt đùi, bấm ra vô số vết hồng, mắt nhắm rồi lại mở, nhưng phía trước vẫn chỉ thấy lưu thủy đình lạnh như băng, xung quanh hồ ly mơ ước dương khí một đứa cũng không ít đi!

Hồ tiên yêu mị chậm rãi hướng cậu bắt nạt, móng tay sắc bén nhẹ nhàng xẹt qua lồng ngực của cậu, như là bút dính huyết ở trên tờ giấy trắng hạ xuống cong lên, dần dần có huyết châu đỏ sẫm đi ra.

Đồng tử dựng thẳng của nàng gần trong gang tấc phản chiếu gương mặt kinh hoảng tuyệt vọng của Phương Tuấn, khiến nàng hưng phấn và sung sướng.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Hầu kết Phương Tuấn không ngừng rung động, nỗ lực muốn lui về phía sau, nhưng phía sau lưng đã là đầu giường, không có chỗ ẩn nấp.

“Ha ha…” Nam nhân phản ứng lấy lòng hồ tiên, nàng cười rộ lên, phút chốc sáng rực rỡ cơ hồ át đi ánh đèn đuốc, đầu lưỡi đỏ tươi tràn ngập ám chỉ mà liếm môi một cái, lộ ra hai hàng răng sắc nhọn: “Vốn định cùng ngươi đi đến cực lạc, lưu tiểu lang quân khó gặp lại bên người bản tiên, ngày ngày lấy ra tinh huyết, chậm rãi hưởng dụng, thật đáng tiếc, muốn trách thì trách tiểu huynh đệ ngươi quá vô dụng, đã như vậy, bản tiên không thể làm gì khác hơn là trực tiếp ăn tươi nuốt sống ngươi.”

“Cái gì —— ngươi, ngươi muốn ăn sống ta?” Phương Tuấn mắt tối sầm lại, huyết sắc trên mặt bị câu nói này rút hết đi, đôi môi bạch trắng bệch như tờ giấy, ức chế không được mà cả người run rẩy: “Không, không muốn… Ngươi bỏ qua cho ta đi!”

Hồ tiên nhìn hắn cơ hồ sắp khóc lên, thoải mái cười to, nhưng Phương Tuấn chẳng còn muốn thưởng thức mỹ mạo này, nỗi sợ phải chết thảm trong yêu khẩu hoàn toàn bắt trọn tâm thần cậu.

“Van cầu ngươi! Đừng giết ta! Cái gì ta cũng nguyện ý làm! Ngươi nhất định phải ăn… Thì ăn người khác đi!”

“Ha ha ha!” Hồ tiên cười như điên lên tiếng nói: “Nam nhân các ngươi ấy, đều là kẻ tham tài vong nghĩa, đồ tồi sợ chết! Trong thiên hạ, chỉ có tướng công của ta trung hậu thành thật thôi, là chân ái của ta! Ăn máu thịt của ngươi, ta có thể lập tức tăng trưởng mười năm công lực, làm bạn với tướng công của ta thêm mười năm!”

“Ngươi còn có tướng công?” Phương Tuấn kinh hãi, ý nghĩ cầu sinh cưỡng bách đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, bất kỳ một khả năng chuyển biến tốt nào cũng không nguyện buông tha, dù cho chỉ có thể kéo dài một chút thời gian: “Ngươi dụ dỗ nhiều nam nhân như vậy, chẳng lẽ không sợ tướng công của ngươi biết được?”

Hồ tiên quả nhiên hơi thay đổi sắc mặt, rồi lại xán lạn chậm rãi nở nụ cười: “Hắn đương nhiên sẽ không biết được. Xú nam nhân đã mộ danh mà đến đây, tinh khí giả tạo thiệt thòi, ta lười liếc mắt nhìn, đều ban thưởng cho tỷ muội khác, tình cờ có kẻ dương khí dồi dào, bị ta rút đi tinh khí, ngày thứ hai tỉnh lại cũng chỉ cho là mộng xuân một hồi thôi.”

Trong lúc vô tình, mùi rượu bốn phía nồng nặc gần như ngưng sương mù, Phương Tuấn bị hun khó chịu, đầu váng mắt hoa, hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, cẩn thận nói: “Vậy ngươi hút tinh khí ta đi, ta không mấy lạng thịt, ăn không ngon.”

“Ồ?” Hồ tiên nheo lại đôi mắt phượng dài nhỏ, ngữ điệu uyển chuyển êm tai trêu ghẹo nhân, tựa hồ đương thật suy tư đề nghị này.

Phương Tuấn dựng lên một chút hy vọng, không ngừng cố gắng nói: “Ngươi muốn ăn ta, ta sau khi chết, nhà ta tất nhiên phải tới tìm ta, không tìm được ta bọn họ chắc chắn sẽ không dừng tay, thời điểm đó sẽ huyên náo Hồ Tiên miếu long trời lở đất, sự tình bại lộ ngươi cũng không được an bình, quan trọng nhất là, tướng công của ngươi sẽ không che giấu nổi!”

“…” Hồ tiên thần sắc nhiều lần biến ảo, ánh mắt lấp loé không yên, chỉ chốc lát sau mới rốt cục thư hòa hoãn lại, cười lạnh nói: “Khá lắm tiểu lang quân miệng lưỡi trơn tru, nếu như thay đổi là những người khác, ta còn thực sự làm thỏa mãn ý của ngươi tha cho ngươi một cái mạng, bất quá chân dương thân thể là trăm năm khó gặp, hừ!”

Nàng hận hận ngẩng đầu lên hướng bên ngoài đình liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: “Có một tên lợi hại đang đến gây sự với ta, chắc đành phải đánh một trận lớn, không bằng ăn ngươi trước, tăng trưởng công lực mới phải chính kinh!”

Phương Tuấn nhất thời hoảng hốt!

Hồ tiên một đôi mắt đẹp nhìn quét tả hữu, cất giọng nói: “Đã chuẩn bị xong?”

Mấy tỳ nữ cung kính quỳ trên mặt đất: “Thỉnh đại tiên hưởng dụng!” Nói xong, các nàng dồn dập hóa thành khói nhẹ hồng nhạt, thẳng chui vào rượu trong hồ!

Phương Tuấn quay đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào, cả tòa lưu thủy đình đã bị rượu bao vây, mặt hồ nhanh chóng dâng lên, tràn qua đài bậc, cơ hồ che mất nửa cái chân giường, cậu mờ mịt chung quanh, mới phát hiện không phải mặt ao đang dâng lên, mà là lưu thủy đình đang hạ xuống!

Hồ tiên dù bận vẫn ung dung mà vẽ vẽ vòng trên tim cậu, dịu dàng nói: “Ngươi cho rằng ta tình nguyện phí nhiều lời với ngươi? Trên người ngươi khí phàm trần ô uế quá nặng, để ta tỉ mỉ chuẩn bị tiên nhưỡng ngâm một chút, tẩy bớt trọc khí ra, mới có thể ăn được. Rồi, ngươi còn có di ngôn gì, cùng nhau nói đi, để cho ta tới nếm thử, đang nhảy nhót trong lòng người bị ăn là tư vị gì!”

Bành trướng cửu vĩ chặt chẽ trói trụ thân thể Phương Tuấn, nàng mở cái miệng lớn như chậu máu hướng cái cổ yếu đuối táp tới! Răng nanh sắc bén cắn xuống như dùi thép.

“Cứu mạng với!!!”

“A —— món đồ quỷ quái gì vậy!” Răng rắc một tiếng vang nhỏ, hồ tiên không thể tin che nửa bên mặt, nửa cái răng nát tan từ trong miệng nàng rơi ra, hai mắt trợn to gắt gao nhìn chằm chằm khối Quan Thế Âm ngọc trên cổ Phương Tuấn—— bây giờ đã bể vài miếng.

Phương Tuấn chưa từ trở về từ cõi chết lấy lại tinh thần, sợ hãi không thôi mà cầm lấy nửa cái đầu còn lại của Quan Thế Âm ngọc, sắc mặt hồ tiên đen kịt âm trầm đến chảy ra nước: “Ta xem khối ngọc vỡ này có thể che chở ngươi mấy lần!”

Lợi trảo ra sức vồ một cái, dây thừng lớn thắt ở trên cổ cậu chớp mắt bị cắt thành mấy đoạn, dư uy để lại trên da mềm, bắn lên vài tia máu cực nhỏ.

Ta muốn chết!

Cái nhận thức này đóng băng lưu động máu toàn thân Phương Tuấn, cậu bị một luồng áp lực vô hình đóng đinh cứng đờ một chỗ, như rơi vào hầm băng, chỉ có thể trơ mắt trừng lớn đồng tử, nhìn cái miệng thiếu nửa răng nanh của đối phương lần thứ hai để cổ họng của chính mình!

Không —— ta không nên chết —— cứu ta!

Khí tức tử vong lạnh lẽo đến tận xương như lưỡi đao hôn lên cổ cậu, lại vào một phần, chính là sống và chết chia lìa.

Trong tuyệt vọng chờ đợi một lúc lâu, đau đớn theo dự liệu lại vẫn chưa đúng hẹn mà tới, Phương Tuấn mất công tốn sức ngẩng đầu lên, bị điện quang sáng ngời gần như chói mắt tràn ngập tầm nhìn, một đường chớp long trọng chói mắt phủ đầu đánh xuống!

Hắc ám trong bốn phía đại điện bị xua đuổi chạy tứ phía, bị ánh sáng như tuyết lôi xà hóa thành tro bay!

Lưu thủy đình như bị gọt mất đầu, chỉ còn mấy cây cột trụ, trơ trụi cụt lủn!

Dòng rượu bay chảy lơ lửng kia đứt gãy giữa không trung, bị sấm sét hùng hồn đánh trúng, làm mưa rượu bay tung tóe.

Lôi điện kia thế tới hung hăng, xuyên qua tầng tầng kết giới phòng ngự vẫn không hề suy giảm, tinh chuẩn như cũ mà bổ vào đỉnh đầu hồ tiên!

“A ——” dáng người nổi bật của hồ tiên trong nháy mắt bị điện quang chói mắt nuốt hết, tiếng hét thê thảm vang vọng đại điện trống vắng.

“Ta muốn giết ngươi!”

Hồ tiên bị một đòn trí thương vừa kinh vừa sợ, linh lực quanh thân điên cuồng hiện ra, vô số cái bóng hồ yêu hồng nhạt nửa trong suốt từ trong hồ rượu nhảy ra, nối tiếp nhau mà tụ hợp vào trong cơ thể hồ tiên, thân thể của nàng đột nhiên bành trướng thành một cửu vĩ bạch hồ to lớn!

Hồ khiếu liên tục gào thét nhào ra, tỉnh lại ao rượu nơi sâu xa ảnh ảnh lay động quỷ ảnh, bọn chúng dồn dập duỗi cánh tay ra bị hút khô gầy cốt, vọt ra khỏi mặt nước, chụp vào đám khách không mời dám can đảm xông vào hồ tiên đại điện!

Đoạn Hồi Xuyên phách lối đứng lặng bên cạnh hồ, dòng khí linh lực bao quanh thổi tóc đen bay hỗn loạn, áo sơmi màu đen cùng quần bò trở nên rõ nét trong ánh sáng nóng rực.

Ngôn Diệc Quân đứng bình tĩnh ở phía sau hắn, khoảng cách nửa bước, tay của hai người vẫn vững vàng nắm lấy nhau, mặc cho cảnh tượng trước mắt kỳ quái lạ lùng, mây quỷ sóng quyệt như thế nào, cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến vẫn vững vàng như dá ngầm dưới sóng.  

“Ở chỗ này chờ tôi.” Đoạn Hồi Xuyên xoay người lại, trịnh trọng căn dặn Ngôn Diệc, đối với tình cảnh nguy hiểm như lửa xém lông mày ở phía sau ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn có lòng thanh thản kéo tay của đối phương qua, tại lòng bàn tay vẽ thêm một hồng ấn hình tròn xuống: “Ngốc đừng lộn xộn, nó sẽ thay tôi bảo vệ anh.”

Mắt trần thấy linh quang màu tím lam theo khép kín một vòng, từ tay trái chảy về quanh thân, cuối cùng hình thành một tầng phòng ngự nửa trong suốt, không có góc chết bảo vệ nghiêm mật Ngôn Diệc Quân “bác sĩ yếu nhược”.

Y cúi xuống nhìn linh quang lưu chuyển của hai lớp bảo hiểm trên lòng bàn tay, trong lúc giật mình ký ức xa xôi bài sơn đảo hải mà đến, không hề báo trước vào thời khắc này trùng điệp hiện ra.

Năm tháng đột nhiên bị gió cuốn, lộ ra những thứ đã ẩn sâu, những chuyện cũ vừa mơ hồ vừa rõ ràng, những cảm động lần đầu trong kí ức cùng nụ cười hồn nhiên trong sáng của thiếu niên.

—— “Ở lại đây chờ tôi về, lúc tôi không có mặt, nó sẽ thay tôi bảo vệ anh!”

Ngôn Diệc Quân ánh mắt đuổi theo thân ảnh đang bước lên, đánh bay đám yêu ma quỷ quái nhỏ bé.

Người kia ngự trị trên cái bóng bờ của cửu vĩ hồ yêu cự đại, vạn ngàn lôi quang quanh thân, bốn phía linh lực hùng hồn kích động tuôn ra, mang theo uy thế nặng nề ẩn giấu áp xuống cái hồ rượu đầy xương khô thâm đen!

Dưới áp lực vô hình siêu mạnh, vô số bạch cốt vỡ vụn thành từng mảnh, thoáng cái đã bị ép thành bột mịn, thậm chí chưa kịp đụng tới ngón chân Đoạn Hồi Xuyên đã bất lực mà ngã lại vào đáy hồ.

Mặt nước bị cưỡng bách nổi sóng lớn mãnh liệt, loáng lên như gương, phẳng như bị là qua, không có một nếp nhăn nào trên bề mặt.

Chỉ có cái đình đã bị sét đánh thành phế tích mất một nửa, cửu vĩ hồ yêu vẫn không cam lòng chịu thua như vậy, thân hình khổng lồ của nó cong lưng lên, răng nanh dữ tợn mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người trong sấm sét giữa không trung: “Tại sao ngươi nhất định phải cùng ta đối nghịch? Bản tiên cùng tôn giả không thù không oán!”

Trông thấy Phương Tuấn run lẩy bẩy trong đình, Đoạn Hồi Xuyên kinh ngạc nhíu mày, tay hắn tạo ra tinh lôi ấn, bất trí khả phủ lắc đầu một cái: “Ngươi ăn ai không được, cố tình lại là người ta quen biết. Ngươi thả hắn trước đã, ta suy tính một chút cho ngươi toàn thây.”

Hồ yêu đứng dậy biến thành mỹ nhân tuyệt sắc, gương mặt dưới cơn thịnh nộ đỏ bừng cũng là phong tình vạn chủng, nàng nửa là căm tức nửa là oan ức lên án: “Cái chân dương lô đỉnh này rõ ràng là bản tiên phát hiện trước! Ngươi một đại nam nhân muốn tới làm gì?!”

Chân dương lô đỉnh trong miệng nàng đang thất thần ngẩn người nhìn giữa không trung Đoạn Hồi Xuyên, trong miệng lẩm bẩm: “Thật có thần tiên đến…”

“Ngươi ngậm miệng! Ta bị thiệt thòi lớn rồi! Một con yêu tinh to thế này, cư nhiên mới trả cho ta một tẹo phí yêu cầu!”

Đoạn Hồi Xuyên tức giận mắng một câu, nhưng hắn đã đáp ứng người ta, hiện tại muốn đổi giá cũng không kịp, ngẫm lại thấy tức, con hồ yêu kia còn dám quát tháo hắn, sợ là không thể chờ đợi được nữa muốn bị ion hóa rồi?!

“Ngươi nếu như muốn kim ngân, bản tiên hết thảy có thể cho ngươi!”

Màu đỏ sương mù từ hồ yêu lay động cửu vĩ khuếch tán ra, tiên âm lả lướt mịt mờ vang vọng mỗi một góc đại điện, một loạt ảo tưởng độc địa dồn dập lao tới, xung quanh là kim ngân tài bảo đếm không hết, vươn tay có thể ôm vào lòng.

“Ngươi nghĩ ta là người ngu sao?” Đoạn Hồi Xuyên dùng ánh mắt đồ thiểu năng trí tuệ nhìn nàng: “Năm 8012 rồi, tới tới đi đi vẫn là mấy chiêu này, làm hồ ly tinh cũng phải nhanh thức thời một chút. Không bằng trước tiên ta làm nổ tung cái đầu của ngươi cho ngươi thoải mái một chút? Miễn phí, không cần tiền.”

Hồ tiên nghe thấy đối phương không hề che giấu trào phúng cùng trêu đùa mà tức muốn chết rồi!

Cái trán nổi gân xanh thình thịch nhảy lên, chín cái đuôi dài khổng lồ từng chiếc dựng thẳng như kim thép, không để ý áp lực nặng nề nữa hết thảy phóng lên trời, lợi trảo và răng nanh đột nhiên hướng Đoạn Hồi Xuyên lao thẳng đến!

“Rốt cuộc đã tới.” Đoạn Hồi Xuyên nhẹ thở ra một hơi, cái tên này vẫn luôn ở bên cạnh Phương Tuấn, hắn thật không tiện động thủ, tinh lôi ấn uy lực vô cùng, một khi vỗ xuống, không cẩn thận dễ làm Phương thiếu gia vô tội cũng đồng thời thăng thiên luôn.

Nói đi nói lại… Chân dương thân thể? A, chẳng trách luôn hấp dẫn một ít thứ kỳ kỳ quái quái.

Thời khắc thất thần, uy thế hồ tiên triển khai công kích dĩ nhiên giết tới, hồ tộc đại yêu xưa nay không phát triển dùng lực công kích, nhưng mà thuật ảo ảnh kết hợp tốc độ lại là thiên phú thần thông, trước mắt lại là con hồ tiên ẩn trong núi tu luyện không biết bao nhiêu năm, ảo thuật cùng tốc độ đều đạt tới đỉnh cao.

Nàng công tốc cực nhanh, trong nháy mắt, lợi trảo lấp loé hàn quang đã gần chạm đến mi mắt!

Đoạn Hồi Xuyên bình tĩnh mà đạp trên lôi vân, tùy ý phá tan nanh vuốt cuồng phong, mảnh vỡ bị thổi mạnh trượt qua da dẻ, tay phải hắn ngưng ấn, sau đó đột ngột phất tay ra vài đường điện xà sáng trắng bao vây quanh hồ tiên bốn phía, đồng thời cắn xé tứ chi cửu vĩ khổng lồ.

Lại ở giây tiếp theo, vừa bị vồ hụt, bóng hồ yêu trên không trung từ từ tiêu tan, đồng thời giữa không trung huyễn hóa ra đầy đủ chín con đại yêu, mỗi một cọng lông cũng giống y chang nhau, các nàng phong tỏa hết thảy phương vị, mắt lom lom hướng hắn càn rỡ cười to, hồi âm như sóng đè tầng tầng mà tới: “Đoán xem cái nào là thật? Cái nào là giả? Phân thân của ta và bản tôn thực lực không phân cao thấp!”

Đoạn Hồi Xuyên cười cười một tiếng: “Ta cần gì phải đoán? Vô luận một con hay là chín con, đối mặt kẻ địch, ta chỉ cần biết là ở đâu thôi, lười hỏi đến số lượng. Coi như tất cả đều là thật thì có làm sao? Cứ tiêu dệt hết!”

“Ngươi —— nhân loại ngông cuồng tự đại vô tri!”

Hắn khinh bỉ làm lửa giận của hồ tiên bị đốt lên triệt để, chín đầu đại yêu đồng thời há mồm phát ra tiếng hét dài đinh tai nhức óc, sóng âm chấn động đến mức không gian kịch liệt rung chuyển, âm vực lộn xộn từ bốn phương tám hướng nhanh chóng khuếch tán, nhất thời liên lụy đến ngôi đại điện, một làn sóng tiếp nối đè lên một làn sóng, sóng sau lại lớn hơn sóng trước, cơ hồ muốn đánh tan vân lôi dưới chân Đoạn Hồi Xuyên!

Phương Tuấn đang nằm dưới phế tích cách xa cũng bị dư âm chấn động đến mức khí huyết cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ đều suýt nữa lệch vị trí!

Hai lỗ tai cậu đột nhiên một trận ong ong, tiện đà cái gì cũng không nghe thấy, hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể ôm một cái trụ nằm úp sấp tại chỗ nôn khan.

Lưu lại bên cạnh ao Ngôn Diệc Quân đứng cách xa hơn, cũng không biết là phù chú bảo vệ của Đoạn Hồi Xuyên lưu xuống đủ mạnh không, y không những không có chịu ảnh hưởng của trận chiến lan đến, trái lại dù bận vẫn ung dung mà đứng tại chỗ, say sưa thưởng thức tư thế oai hùng đánh đập hồ yêu của Đoạn Hồi Xuyên.

“Không nghĩ tới ngươi hồ tinh này có mấy phần bản lĩnh.” Đoạn Hồi Xuyên liếc một lôi chướng xuất hiện vết nứt, không nhịn được móc móc lỗ tai, đào ra một cục ráy tai, thổi vù: “Nhưng mà chỉ bằng tiếng khóc trẻ con này của ngươi mà tưởng phá tan phòng ngự của ta à, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm thức tỉnh dùng lực khí đi đầu thai thì hơn.”

Đoạn Hồi Xuyên miengj nói lời độc ác, tay âm thầm ổn định lôi vân đang rung động, mới miễn rớt xuống nước làm trò cười cho thiên hạ, động tác nhỏ mờ ám ấy rơi vào đáy mắt Ngôn Diệc Quân, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.

Chín đầu đại yêu bị kích động vô cùng nổi giận, dùng toàn bộ bản lĩnh nghiêng người xông lên, điên cuồng quần đấu, Đoạn Hồi Xuyên lực lượng sấm sét tuy rằng mạnh mẽ, nhưng hồ tiên hư thực hiện ra đã đạt tới hóa cảnh, rất khó bổ trúng bản thể nàng.

Giằng co đã lâu, Đoạn Hồi Xuyên hơi cảm thấy vướng tay chân, nhưng vẻn vẹn chỉ là vướng tay chân mà thôi, chín con hồ yêu đối diện đã thở dốc như trâu, hành động cũng không mãnh liệt như trước.

Nàng lần này mạo hiểm cưỡng ép bắt Phương Tuấn và hồ bằng cẩu hữu của cậu ta, nguyên do chính là vì khí thế suy kiệt dương khí suy giảm, đang sắp thải bổ lại bị Đoạn Hồi Xuyên phá ngang, còn bị phủ đầu bằng một đòn thần lôi phách cực mạnh, dù là hồ tiên tu vi thâm hậu, cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.

Đoạn Hồi Xuyên đối với tình hình của hồ tiên không biết gì cả, chỉ một lòng nghĩ sớm xong việc một chút——lại còn có hai người bình thường là Ngôn Diệc Quân và Phương Tuấn đang ở đây, thời gian kéo càng lâu, bọn họ càng dễ xảy ra bất trắc.

“Xem ra phải nghĩ một biện pháp tốc chiến tốc thắng.”

Con mắt tối đen của hắn hơi động một cái, đã có kế hoạch.

“Tiểu hồ ly tinh, chúng ta người này cũng không thể làm gì được người kia, kéo dài thời gian cũng không phải biện pháp. Không bằng chúng ta đều thối lui một bước, ngươi thả bằng hữu ta, ta cũng tha cho ngươi một cái mạng, thế nào?”

Đoạn Hồi Xuyên uốn gối ngồi xổm trên lôi vân, triền đấu rất tiêu hao thể lực, người hắn đã xuất hiện mồ hôi, một giọt tích thuận cuối sợi tóc lướt xuống.

Hồ yêu chín đầu lạnh mắt theo dõi hắn, cực lực che giấu vẫn không che giấu nổi lồng ngực chập trùng kịch liệt, nghe xong tâm trạng tự tin tăng lên nhiều, nhân loại thân thể yếu đuối xưa nay luôn là nhược điểm, người này quả nhiên cũng không ngoại lệ!

“Ta từ chối!” Chín cái miệng lớn đồng thời nói chuyện, hồi âm dội trong không trung liên tiếp: “Các ngươi tất cả đều phải lưu lại! Làm lô đỉnh cho bản tiên!”

Đoạn Hồi Xuyên cúi đầu nhìn Phương Tuấn đang co rúm sau cây cột, hơi dấy lên do dự, trầm thấp thở dài: “Chỉ có thể nói một câu xin lỗi. Đợi ta ra ngoài tìm cứu binh tới cứu ngươi!”

Điện quang hỏa thạch một khi dùng để chạy trốn, cơ hồ là không đuổi kịp.

Hồ tiên kinh hãi đến biến sắc, điện quang này cường hãn như vậy, nếu thật sự thả hắn đi ra ngoài, đưa kẻ khác đến cứu binh, còn đến mức nào?!

Dùng thuật ảo ảnh kết hợp tăng tốc toàn lực phong tỏa không gian, chín con đại yêu không chút nghĩ ngợi vây chặt Đoạn Hồi Xuyên trên lôi vân, không ngừng áp súc không gian hoạt động của đối phương.

Lôi xà màu tím lam trong không gian điên cuồng truy kích chín con yêu, nhưng lưu lại chỉ toàn là tàn ảnh hỗn độn hư huyễn, giống như một đoàn loạn ma, phong tỏa trong không gian vặn vẹo lấp loé.

“Ngươi trốn không thoát đâu!” Theo vòng vây càng lúc càng co nhỏ lại, hồ tiên chiếm thượng phong cười to: “Lôi đình chi uy, chỉ đến như thế thôi!”

“Chỉ đến như thế?” Đoạn Hồi Xuyên như núi bất động, ở trên cao nhìn xuống hồ yêu nhe răng trợn mắt trước mặt, khóe môi cong lên một nụ cười bình tĩnh: “Cho ngươi mở rộng thêm kiến thức này —— “

Một đóa sen màu tím trong tay hắn tâm sáng lên, tia sáng kia cực kì rực rỡ, như ánh sáng ban ngày huy hoàng, ánh sáng trong đại điện bị tia sáng nhấn chìm, tia sáng chói loá khiến người không thể mở mắt được.

Hoa sen chậm rãi tỏa ra, toàn bộ thế giới vì nó yên tĩnh.

Không gian phong bế chật hẹp trong nháy mắt bị phá tan thành từng mảnh!

Mảnh vỡ văng tứ tán như một mảnh gương lớn bị vỡ tung tóe, cực kì sắc bén mà cắt qua chín cái đầu đại yêu, da lông trắng như tuyết thoáng chốc có máu tươi phân tán.

Đạo tử lôi đầu tiên như lợi kiếm đánh xuống, không hề vướng víu mà bổ ra động tĩnh hám thiên chấn địa, một phân thân của hồ tiên không kịp phản kháng đã bị nổ tan xương nát thịt, bản thể còn chút hơi sắc không rảnh vui mừng, bởi vì tia chớp tiếp theo đã theo nhau mà tới!

Hai đường, ba đường… Hoàn chỉnh chín đường sấm sét liên tiếp từ trên trời giáng xuống, phong lôi vân động không gian, vô cùng uy năng như muốn khai thiên tích địa, trực tiếp đập vỡ tan nát sào huyệt kinh doanh ngàn năm của hồ tiên!

Phân thân hồ tiên khổ cực luyện thành hết thảy đều bị phách tan thành mây khói, cuối cùng chỉ còn một cái thân thể thủng trăm ngàn lỗ tầng tầng rơi xuống hồ rượu, đập lên sóng cao mấy mét, che kín bầu trời, cơ hồ muốn nhấn chìm đại điện!

“Gay rồi!”

Đoạn Hồi Xuyên nhớ tới Ngôn Diệc Quân vẫn đứng cạnh hồ, thân ảnh như sao băng rơi, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người y, toàn thân một cái ôm lấy, điện quang lóe lên, đã ôm nam nhân trở lại lên trên vân lôi, cơ hồ cùng lúc đó, hồ rượu bị máu tươi thẩm thấu dâng trào mà tới, che mất toàn bộ đại điện.

Ngôn Diệc Quân yên tĩnh thuận theo vùi ở trong ngực Đoạn Hồi Xuyên, y một tay ôm lấy cổ của đối phương, hơi thở ấm áp quẩn quanh gò má của hắn, thoáng ngẩng đầu là da thịt có thể chạm nhau.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phương:??? Tôi đâu?? * tuyệt vọng*