Vô Song Kiếm

Chương 18: Ly kỳ cổ quái






Trong đêm đó, Hoàng Bác không có ngừng lại, vẫn phóng ngựa bay nhanh.



Trưa hôm sau, Hoàng Bác đã qua Tuyên Thành, ghé vào một quán rượu ăn trưa, vô tình đã nghe được một chuyện chấn động võ lâm, do vài người giang hồ nói...



Thiên Hạ Vô Song Kiếm Khách Âu Dương Trường đã giết chết Bạch Y Tú Sĩ Lục Quang Trụ của Trúc Lâm thất duật tại thành Tín Dương, hai hôm sau tại Đăng phong lại giết chết lão tam của Giang Nam ngũ thiết là Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc.



Tin tức này làm cho Hoàng Bác vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là cái chết của Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc, càng làm cho Hoàng Bác cảm thấy áy náy, bất an, thầm nhủ: “Nếu ngày hôm đó mình không giải cứu Hắc Hồ Điệp thì hắn chắc chắn không thể sống trở về Vô Song bảo, thì Đông Kiếm sẽ khó mà điều tra ra cái chết của cháu hắn, nay Thiết Phán Quan đâu đến nỗi phải chết, lỗi cũng tại mình, mai mốt gặp lại người của Giang Nam ngũ thiết không biết phải ăn nói thế nào đây?”



Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy bối rối, biết bao chuyện dồn dập, nào là sự an nguy của mẹ, cái chết hay sự mất tích của cha mình, lại nhớ đến Thu Tuyền, cả quái nhân trên mình cuốn mền đỏ mà thường xuất hiện quanh nơi mẹ ở nữa...



Nhớ đến Thu Tuyền, cô nàng dịu dàng, thông minh, hiền thục, đẹp như tiên nữ, nàng lại rất lo lắng cho mình và thật lòng yêu mình... ừ, không cần biết Đông Kiếm sẽ phản ứng thế nào, mình nhất định phải cưới nàng làm vợ mới được...



Nghĩ đến người mẹ đã cách biệt hơn năm năm nay, trong lòng Hoàng Bác lại cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi mẹ hiện giờ không biết thế nào, một người mẹ tội nghiệp từ khi cha đi xa đến nay, không biết mẹ vẫn thường ngày ôm cây cầm tỳ bà để đàn bài hát buồn đó chăng?



Và con người quái nhân thân hình quấn bởi cái mền đỏ, người ấy là ai?



Hồi mình còn ở Bia Hoa Mai, thường thấy lão quái này xuất hiện quanh nhà, cứ tưởng lão là người điên hoặc là người ăn xin, nào có để ý, không ngờ lão lại là một võ lâm cao nhân, nghe lời đại sư bá nói khi tam trưởng lão Cái bang Phật Thủ La Hán gặp lão chưa đến hai chiêu đã bị lão đánh té ngã ngửa, võ công của cửu lão Cái bang tuy mình chưa có cơ hội xem qua, nhưng điều chắc chắn là họ không phải là người tầm thường, võ công chắc thuộc vào hàng cao thủ, như vậy lão quái nhân này chỉ trong một hai chiêu đã có thể làm một cao thủ như vậy té ngã, thì về võ công của hắn chắc rằng sẽ cao bằng hoặc hơn Thiên Hạ Ngũ Kỳ hay chăng?



Tại sao lão quái nhân lại thường xuất hiện gần nơi nhà mình chứ? Hay là muốn thu nhận mình làm đồ đệ của lão?



Không đúng, mình rời xa nhà đã hơn năm năm, không biết được tung tích của lão và nay mẹ đã dọn nhà từ Bia Hoa Mai đến hồ Mạc Sầu, thì tại sao lão lại xuất hiện gần nơi đó, vậy là ý gì?



Hừ, hay là có liên quan đến việc mất tích của cha mình? Vậy... cũng không đúng, nếu cha bị hại, thì người đáng hoài nghi nhất phải là Đông Kiếm mới phải, kế đó là Thiên Diện Quái Tú, lão ta chỉ vì có thù oán với cha?... hoặc là?...



Không nán lại được, Hoàng Bác trả tiền nhảy lên ngựa phóng như bay về hướng hồ Mạc Sầu.



Buổi chiều hôm đó Hoàng Bác đã đến chân núi Mã An sơn, bỗng nghe một tiếng hú vang vọng từ xa, sau đó lại có giọng nói nhỏ bằng nội lực Thiên lý truyền âm :



- Vân nhi, con bàng hoàng chạy đi đâu vậy? Sư phụ đã bị bà lão già quấy nhiễu khó mà thoát thân, con hãy nhanh chóng nghĩ cách dụ bà lão ấy đi đi chứ.



(Mất trang 129, 130)



- ... sanh, chó sanh gì vậy? Ngươi đang chửi lão nương à?



Hoàng Bác hốt hoảng liền trả lời :



- Ồ không, tiểu tử đây nói là hữu duyên lại tương phùng gặp đại nương thôi.



Trương Đại Nương nghe vậy, hài lòng gật đầu nói :



- Đúng vậy, chúng ta thật là hữu duyên... ê, ngươi có thấy Tây Đao trốn chạy về hướng nào không?



Hoàng Bác hết hồn, buột miệng nói :



- Tây Đao?



Trương Đại Nương thấy Hoàng Bác tỏ vẻ hết hồn như thế, bà ta cười phá lên nói :



- Tiểu tử ngươi thiệt là vô dụng, nghe Tây Đao lại sợ hãi thế này, lão nương hồi nãy đã rượt đuổi hắn chạy có cờ mà.




Hoàng Bác cười lên, nói :



- Ồ, đại nương, bà thật là lợi hại.



- Hừ, lão ta đánh chết em ruột lão nương, lão nương phải lột da hắn mới được.



- Ờ...



- Tiểu tử này, ngươi có biết lão nương là ai không?



- Dạ, đại nương đây là...



- Mẹ của Kim Sơn.



- Kim Sơn là...



- Cha của Kim Sơn là Nam Quyền Đái Lập Ông, Nam Quyền là lão hán của đại nương đây.



Hoàng Bác cố dằn nén, không để mình cười phá lên, nói :



- Tiểu tử đây thật là thất lễ. Lệnh lang Kim Sơn có phải là Tiểu Đái Lập mà võ lâm đã xưng hô.



Trương Đại Nương gật đầu, bống trố mắt nhìn thẳng Hoàng Bác với vẻ hung hăng, nói :



- Tên tiểu tử kia, lúc nãy ngươi nghe Tây Đao thì sợ hãi, nay nghe đến Nam Quyền thì lại cười, bộ ngươi cho rằng Nam Quyền không bằng Tây Đao hay sao?



- Ồ không, không, vì Ông lão tiền bối là người tốt, cho nên tiểu tử đây không ngại thôi.



- Hừ, người tốt có hay ho gì? Cha con nó tệ nhất hết thảy, tối ngày cứ trốn đi câu cá, còn phải đội cái nón lớn che cả mặt sợ bị người ta biết mặt, thật là tệ hết sức.



- Ông lão tiền bối và lệnh lang khí tiết cao siêu, thật là đáng kính phục.



- Ngươi nói cái gì?



- Ồ không, tiểu tử nói đi câu cá cũng là điều tốt thôi.



- Hừ, tốt cái gì, câu cá kiếm được tiền gì chứ? Tiểu tử ngươi nói đùa hả?



Hoàng Bác cảm thấy Hà Đông sư tử này thật là danh bất hư truyền, khó mà ứng phó, liền lại nói :



- Không, không, câu cá là việc không tranh giành gì với ai, là một thú vui.



- Vui cái nỗi gì, nếu lão nương ta không chạy đôn chạy đáo thì hai cha con chắc chỉ uống nước lã mà sống.



Bà ta vừa nói xong, bỗng trở nét mặt nở nụ cười duyên :



- Chỉ có con gái của lão nương là đáng thương, ngươi có nghe nói tên nó lần nào chưa?



Hoàng Bác không dám nói là chưa, sợ bà ta nóng giận, nên chỉ biết cười cười.



Trương Đại Nương thấy vậy, liền trố mắt la lớn lên :



- Cái gì? Tên con gái lão nương mà ngươi chưa từng nghe à? Con gái ta có tên nổi tiếng là Tú Tài Nương Tử đó mà, tại sao ngươi lại không biết?



Hoàng Bác ngạc nhiên hỏi :



- Tú Tài Nương Tử à?



- Đúng là Tú Tài Nương Tử nổi tiếng khắp giang hồ, không phải ta khoe khoang. dung mạo con gái ta tuyệt đẹp, võ công cũng học được sáu bảy phần của cha nó, nhưng vì biết nếu theo người chồng vũ phu như ta thì khốn khổ suốt cả đời, năm vừa rồi ở cho Trương tú tài vừa đỗ tú tài ở quê đó.



- Đại nương thật là có phước, có được một con rể tú tài.



- Lão nương cũng nghĩ vậy, nhưng không ngờ tú tài kia không có phúc đức để mà hưởng, mới cưới nhau chừng một tháng thì ngủm củ tỏi rồi.



- Ủa?



- Sau đó con gái ta lại lấy chồng là trại chủ của Ngũ Chỉ sơn tên Beo Kim Tiền Tiền Tống Nguyên Bảo, nhưng mọi người gặp nó vẫn gọi là Tú Tài Nương Tử, ai mà dám khi dễ nó chứ?



- Đúng vậy, đúng vậy.



- Hí hí... tiểu tử ngươi thật là lanh lẹ, lão nương đây thưởng cho ngươi.



- Dạ... xin đa tạ đại nương...



- Lão nương truyền cho ngươi một chiêu “Lôi Cổ Tuyên Thiên” bảo đảm ngươi sẽ thi đậu vô cử nhân mà thăng quan tiến chức.



- Vậy...



- Tuyệt chiêu “Lôi Cổ Tuyên Thiên” này lão nương thường khi thu nhận người ta ba ngàn lượng mới chỉ dạy, một cắc không bớt, nhưng hôm nay lão nương phá lệ thưởng ban cho ngươi, nửa cho nửa tặng, chỉ lấy ngươi một nửa giá thôi.



Hoàng Bác nghe vậy suýt nữa cười ra nước mắt, thầm nhủ hôm trước nghe Nam Quyền nói bà ta dạy người ta một chiêu “Lôi Cổ Tuyên Thiên” phải thu một ngàn lượng bạc, nay ban thưởng cho mình lại tính nâng giá lên năm trăm lạng nữa, thật là nực cười, đúng là kẻ biết làm ăn, trong bụng nghĩ vậy, nhưng không dám chậm trễ, liền trả lời :



- Giá của đại nương cũng rất công bằng, rất tiếc là tiểu tử không có số tiền này, chắc để mai mốt mới học thôi.



Trương Đại Nương gật gật đầu, nói :



- Chuyện ra ngoài ít mang theo tiền cũng là chuyện thường, thôi vậy cũng được, lão nương hạ giá tính ngươi một ngàn hai trăm lượng bạc thôi.



- Dạ xin lỗi, trên mình tiểu tử không có nhiều bạc như vậy.



- Thôi vậy cũng được, một lời nói, ta tính ngươi một ngàn lượng thôi, bớt nữa lão nương sẽ lỗ vốn đó.



- Dạ xin thú thật, trên mình tiểu tử chỉ có mười lượng bạc thôi.



- Cái gì? Mười lượng à, thì ra ngươi là tên bần cùng.



Trương Đại Nương tỏ thái độ miệt thị, rồi quay người mà đi, không được mấy bước bỗng quay trở về nói :



- Thôi cũng được, ngươi đưa mười lượng bạc cho lão nương, số còn lại chín trăm chín mươi lượng lão nương cho ngươi ghi nợ mai mốt trả, hôm nay lão nương đã có ý định là phải ban thưởng cho ngươi.




Hoàng Bác thầm nghĩ, “Sư tử Hà Đông này hôm nay chắc vì hết tiền tiêu rồi, thôi thì mình bố thí cho bà ta vậy”. Liền móc từ trong vạt áo ra một nén bạc, nói :



- Đại nương à, trên mình tiểu tử chỉ có bấy nhiêu thôi, mong đại nương nhận tạm số tiền còm vậy.



Trương Đại Nương liền giật nén bạc và nói :



- Thôi được, sao mà lôi thôi quá.



Vừa nói, vừa xem kỹ nén bạc đoạn nói :



- Đúng là bạc thiệt, nhưng hình như thiếu cân thì phải, tiểu tử kia, ngươi ở cứ đây đợi lão nương một lát, sẽ quay về ngay.



Hoàng Bác cảm thấy nực cười, liền nói:



(Mất trang 139, 140)



Hoàng Bác ngoảnh đầu lại, thấy đúng là Tây Đao, không biết từ lúc nào đã đi sát từ phía sau...



Chỉ thấy lão ta tay nắm nhẹ đuôi ngựa, chân đạp không, bay bổng theo ngựa đi.



- Chà khinh công của lão lợi hại thật.



Từ khi Hoàng Bác theo Lung Tuyết đạo nhân học nghệ, đã biết Ngũ đại kỳ nhân “Đông Kiếm, Tây Đao, Nam Quyền, Bắc Chưởng, Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi” tuy đều có võ nghệ chuyên sâu của mình, thật ra thì đối với các môn võ nghệ của các phái trên võ lâm họ đều luyện đến một cảnh giới cao siêu cả, nay thấy Tây Đao thể hiện công lực về khinh công của mình, biết là muốn đạt đến trình độ ấy thì mình còn xa.



Biết mình không thể né tránh được, chỉ còn cách ngừng lại, xuống ngựa ôm quyền thưa với Tây Đao :



- Mi lão tiền bối đã nhìn lầm người rồi, tiểu tử không phải là lệnh đồ Đơn Phi Vân.



Tây Đao nghe vậy trố mắt nhìn kỹ gương mặt Hoàng Bác, đoạn gật đầu, nói :



- Hi hi, ngươi thật có chỗ không giống đệ tử của ta lắm... tiếng nói và ánh mắt có khác nhau, lạ thật, lạ thật.



Hoàng Bác thầm nhủ: “Mấy hôm trước Đông Kiếm cũng hiểu lầm mình là đệ tử của Tây Đao, nay đến lượt bản thân Tây Đao, như vậy thì diện mạo của Đơn Phi Vân cả về thân hình cũng rất giống mình hay sao”, nên hiếu kỳ hỏi :



- Thưa lão tiền bối, lệnh cao túc thật giống tiểu tử lắm sao?



- Giống, giống lắm, nhưng mà ngươi giống đệ tử ta chứ không phải đệ tử ta giống ngươi.



- Ủa, vậy có gì phân biệt chứ?



- Đương nhiên có, ngươi mấy tuổi?



- Mười chín.



- Đệ tử lão đã hai mươi mốt.



- Ồ...



- Ừ, ngươi tên gì, sư phụ ngươi là ai?



- Tiểu tử tên Hoàng Bác, gia sư ở trên võ lâm không nổi tiếng lắm, nói ra chắc lão tiền bối chắc cũng không quen.



- Nói láo, nếu sư phụ ngươi là người tầm thường thì tại sao nội công của ngươi sao lại được như...



Chưa dứt lời, Tây Đao đã xuất chưởng hướng về Hoàng Bác chặt tới.



Hoàng Bác hốt hoảng, không kịp suy nghĩ, bước chân nhanh chóng xoay tròn diễn chiêu “Tuyết Điệp Hí Hoa” lui về sau hơn ba trượng.



Tây Đao vừa xuất chưởng liền ngưng tay cười phá lên nói :



- Ha ha, thì ra ngươi là đệ tử của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi, hay thật.



Hoàng Bác thầm hổ thẹn, “Thật ra đối phương xuất chưởng chỉ là thử xem võ công của mình mà thôi, sao mình lại quá sơ ý như vậy. Nguy rồi, nghe nói con người Tây Đao hung bạo không kém gì Đông Kiếm, bây giờ đã biết sư môn mình, không biết hắn muốn gì đây?”



Quả nhiên, sau tiếng cười, Tây Đao ném ánh mắt hung tợn nhìn Hoàng Bác và cười nói :



- Ê, lúc nãy tại sao ngươi không nói ra là đồ đệ của Lung Tuyết đạo sĩ chứ?



Hoàng Bác lặng thầm cảnh giới, vừa ôm quyền cười nói :



- Xin lão tiền bối thứ lỗi, đó là vì tiểu tử có việc cần lên đường mà thôi.



- Ngươi có chuyện cái giống gì?



- Xin lỗi, đó là chuyện riêng của tiểu tử.



- Được, ngươi không nói thì thôi, nhưng lần này lão phu dẫn đệ tử Đơn Phi Vân xuất giang hồ, ý muốn gặp con Đông Kiếm Âu Dương Thừa Kiếm và con Nam Quyền Ông Kim Sơn thử tài, không ngờ Lung Tuyết đạo sĩ lại có đồ đệ như ngươi, nay dịp may hiếm có, làm sao đi nữa, cũng phải ở lại thử sức với đồ đệ của lão.



- Bây giờ à?



- Không, lão phu phái nó đi Sùng Minh làm một việc, sẽ về đây ba ngày sau, ngươi và Tiểu Đái Lập phải ở đây chờ nó về.



- Không được, tiểu tử có chuyện gấp phải đi đây.



- Hừ, hay là ngươi sợ tỉ đấu với đệ tử của lão?



- Lão tiền bối, gia sư có sợ lão tiền bối không?



- Như vậy thì ở lại đi.



- Hẹn lại ngày khác có được không lão tiền bối?



- Ngươi có chuyện gì quan trọng chờ sau khi tỉ đấu, lão đây làm thay cũng được.



- Nhưng lúc đó đã là không kịp rồi.



- Hì hì, dưới tay lão không có gì là không kịp.



- Lão tiền bối, nếu lão có thể đuổi lấy những gì đã qua thì tiểu tử tình nguyện ở lại.




- Hỗn láo.



- Đó đúng là nguyên cớ tiểu tử không thể ở lại.



- Ngươi không ở lại thì lão phu cũng bắt ngươi ở lại.



- Lão tiền bối, người nói lý chứ?



- Chuyện nhỏ nhặt thế này mà lý gì chứ?



- Như vậy tiểu tử chỉ còn cách xin thọ giáo lão tiền bối thôi.



Sa Mạc Vương cười giòn, lượm lên hai cọng cỏ dài khoảng năm tấc, cười nói :



- Ngươi đánh với lão, khỏi nói cũng thua chắc. Thôi, chúng ta dùng cách này tỉ đấu cho công bằng nhé.



Hoàng Bác thấy Sa Mạc Vương lượm hai cọng cỏ, chẳng biết hắn ta muốn tỉ đấu bằng cách nào, nên hỏi :



- Vậy chúng ta phải đấu như thế nào đây?



Tây Đao cầm hai ống cỏ trong tay, chỉ lú ra khoảng một tấc, nói :



- Rút thăm, hai cọng cỏ dài ngắn do ngươi quyết định, nếu thắng thì ngươi hãy xéo đi, còn thua thì ngươi phải ở lại chờ.



- Rút thăm?



Hoàng Bác vô cùng ngạc nhiên, thầm nhủ đây đúng là kiểu đấu trước nay chưa gặp, ừ, nghe nói con người Tây Đao trời sanh tánh hung bạo, coi nhân mạng như cỏ rác, sao hôm nay lại chịu tỉ đấu với mình bằng kiểu như chơi vậy chứ...



Hoàng Bác suy nghĩ hồi lâu, đã biết ý của đối phương, liền cất tiếng cười giòn lên nói :



- Phương pháp đấu của lão tiền bối thật là thú vị, nhưng tiểu tử có một yêu cầu, để tiểu tử làm thăm có được không?



Tây Đao cau mày, nói bằng giọng khó chịu :



- Lão cầm thăm và ngươi cầm có gì khác biệt chứ? Tiểu tử ngươi thật là...



- Nếu như vậy cứ để tiểu tử làm thăm có sao đâu.



- Lão đã làm rồi, cứ rút đi.



- Ồ, không, để tiểu tử làm thăm thì chắc...



- Hừ, chắc cái gì?



- Dạ chắc... không sợ.



- Ha ha ha... tiểu tử này thật là tham sống sợ chết, còn nói là đệ tử của lão Lung Tuyết nữa.



- Dạ, tiểu tử sợ chết lắm, cho nên mong lão tiền bối cứ để cho tiểu tử làm.



- Rút thăm chỉ là hên xui, ngươi sợ cũng chẳng làm gì được.



- Tuy nói rằng vậy...



- Đừng lộn xộn nữa, lão phu chỉ vì không muốn bị người đời nói ăn hiếp kẻ yếu nên mới dùng phương pháp này quyết định, thôi ngươi đừng lắm lời.



- ... Như vậy, rút hai lần đi, mỗi người rút trước một lần.



- Thôi được, ngươi cứ rút trước đi.



Hoàng Bác nghe vậy liền tiến tới muốn rút, nhưng Tây Đao bỗng rụt tay lại nói :



- Khoan, cọng dài hay cọng ngắn thua đây?



- Vậy ngắn là thua đi.



Hoàng Bác rút đại một cọng cỏ, thấy chỉ dài cỡ ba tấc, biết mình đã thua, liền tiện tay lượm lên hai cọng cỏ khác, rồi nói với lão :



- Lão tiền bối, tới ngài rồi.



Tây Đao chần chừ, xem kỹ hai cọng cỏ, rồi rút một cọng ra, xem kỹ biết cọng của mình rút ngắn hơn cọng của Hoàng Bác cầm trên tay, liền trở mặt nói :



- Tiểu tử gian dối, dám dùng nội công ngắt đứt ống cỏ này, bộ ngươi muốn chết hay sao?



Hoàng Bác cũng chẳng tỏ ra sợ hãi gì, cười nói :



- Lão tiền bối lúc nãy cũng dùng thủ thuật này để ăn tiểu tử thôi mà.



- Hỗn láo.



- Không tin thì xem dưới chân ngài là biết chứ gì?



Đang cúi người lượm cọng cỏ bị đứt trước Tây Đao lên, bỗng nghe tiếng gió xé bay trên đỉnh đầu, chưa kịp suy nghĩ, huyệt Phong Phú sau ót đã bị chỉ phong đánh trúng bất tỉnh nhân sự...