Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 366: Không hổ là mẹ con a




Chỉ cách xa nhau gang tấc, một bàn tay bị hút chặt, Đường Kim không thể trốn đi đâu được, mà khi Liễu Ngọc Chi lại vỗ một chưởng, hắn lại chỉ còn duy nhất một con đường là đánh bừa.

Kỳ thật lần đánh bừa lúc nãy, chính là hắn cố ý theo chưởng đó để đưa Kiều An An xuống núi chứ thực ra hắn cũng không hề bị thương, cũng không bị tổn hại gì, nhưng bây giờ mới là chân chính vội vàng nghênh địch, hơn nữa là đánh bừa chân chính.

Cuộc chiến của cao thủ, một giây có thể phân thắng bại, một chiêu đủ phân sinh tử, một chưởng này là đủ rồi.

Không có bất kỳ kỹ xả nàoo, cũng không sử dụng bất kỳ động tác võ thuật đẹp mắt gì, Đường Kim chỉ có thể vội nâng tay trái, vội vàng tiếp một chưởng.

Hai bàn tay lại kịch liệt đụng vào nhau, nhưng lần này không có khí lãng tràn ra, cũng không âm thanh vang dội, nếu có người thờ ơ nhìn nói không chừng sẽ nghĩ đến giữa hai người đang giỡn thái cực, nhưng mà chỉ có Đường Kim người trong cuộc này mới hiểu được lúc này hắn đang sợ hãi vô cùng!

Một cỗ lực lượng vô cùng cường đại từ lòng bàn tay Liễu Ngọc Chi phun ra, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong thân thể hắn, chút chân khí trong cơ thể vừa vội vàng tích để ngăn chặn sao đủ.

Cỗ lực lượng mang theo sức phá hoại kinh khủng tiến vào kinh mạch của hắn, điều này ngoài sức tưởng tượng của Đường Kim!

Hàn quang trong mắt lấp lánh, Liễu Ngọc Chi tiếp tục thúc giục chân khí, cô ta dồn hết chân khí quyết giết chết Đường Kim trong chưởng này!

Nhưng mà, vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.

Đột nhiên Liễu Ngọc Chi cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại hơn từ lòng bàn tay Đường Kim tuôn trào ra, mặc dù chân khí cô ta cường đại nhưng so với cỗ lực lượng mới tuôn ra này thì căn bản không chịu nổi một kích.

Luồng sức mạnh này tiền vào cơ thể Liễu Ngọc Chi, nhanh chóng phá vỡ kinh mạch cô ta thành mảnh nhỏ.

- Ách!
Một tiếng rên thảm, Liễu Ngọc Chi bay ngược ra sau, há mồm phun ra một búng máu, sau đó miễn cưỡng rơi xuống đất, lung lay không vững.

- Phốc!
Đường Kim cũng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, đặt mông ngồi xuống đất, biến cố đột ngột phát sinh này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Nhìn vào cổ tay trái, Đường Kim cảm thấy rõ ràng, từ vòng tay tuôn trào ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, chính nó đã làm Liễu Ngọc Chi bị thương, nhưng nó xuất hiện hơi muộn, Liễu Ngọc Chi đã làm hắn bị thương nặng rồi!

Lúc này đây đúng là lưỡng bại câu thương, nhưng thoạt nhìn Đường Kim bị thương nặng hơn bởi vì Liễu Ngọc Chi ít nhất còn có thể đứng vững, mà Đường Kim ngay cả ngồi cũng không vững.

- Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Liễu Ngọc Chi miễn cưỡng giữ vững thân thể, gương mặt lộ rõ vẻ khó tin, cuối cùng rống lên:
- Ngươi chẳng qua chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, ngươi làm sao có thể tổn thương được ta?

- Tôi nói nè, cô và Dương Minh Hào thật không hỗ là mẫu tử a, Dương Minh Hào trước khi chết cũng hét lên y như vậy.
Đường Kim nói có chút suy yếu, hắn lần này thật sự là bị thương không nhẹ.
- Kỳ thật không gì không thể nào, một đạo cô còn có thể sinh con, còn có cái gì không có khả năng xảy ra đây?

Vẻ khiếp sợ trên mặt Liễu Ngọc Chi dần dần biến mất, được thay thế bởi vẻ lãnh khốc cùng giọng mỉa mai, cô ta chậm rãi bước lên từng bước về phía Đường Kim đi tới:
- Ta thừa nhận đánh giá thấp ngươi, nhưng thì đã sao? Mặc dù là hiện tại, ta muốn giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!

Đường Kim không nói gì, cứ ngồi yên nhúc nhích.

Liễu Ngọc Chi vẫn đang chậm rãi đi về phía Đường Kim, mười mét, tám mét, năm mét... Liễu Ngọc Chi cách Đường Kim càng ngày càng gần.

Nhưng vào lúc này, Liễu Ngọc Chi đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất.

- Ngươi...ngươi...
Liễu Ngọc Chi lộ ra vẻ khó tin, kinh hãi, nhưng chưa kịp nói hết câu đã nằm yên không một tiếng động.

- Dù sao tôi cũng mang danh một đời Độc Vương, không hạ độc nổi cô sao?
Đường Kim tự lẩm bẩm, hắn đã sớm hạ độc Liễu Ngọc Chi, nếu như bình thường thì cô ta dư sức dùng độc áp chế, nhưng khi vừa bị thương nặng lại di chuyện khiến cho chất độc phát tác, chết ngay tại chỗ.
- Bất quá, nữ nhân này nói Luyện Khí kỳ là có ý gì đây?
Đường Kim lẩm bẩm một câu, sau đó lại lắc đầu, bây giờ không phải là lúc lo lắng vấn đề này, mà phải xem làm sao để chữa lành nội thương đây.

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng động lòng người truyền vào tai Đường Kim:
- Đường Kim đệ đệ, đệ đã làm tỷ phải nhìn đệ với ánh mắt khác rồi à.

Sau đó một tiên tử áo trắng bay tới trước mặt Đường Kim, chính là Vân Vũ Tuyết.

- Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ đến thật đúng lúc, đệ bị thương, trị giúp đệ đi.
Đường Kim thật cao hứng, đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh a, hắn vừa mới bị thương, thần y liền tự động tới gõ cửa.

- Đường Kim đệ đệ, tỷ chữa thương cho đệ thì thu phí sẽ rất đắt.
Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng cười.

- Vũ Tuyết tỷ tỷ, chúng ta thân quen như vậy mà tỷ còn thu tiền chữa bệnh sao?
Đường Kim hữu khí vô lực nói, người chị mới kết nghĩa hôm qua này còn xa mới bằng mấy người khác.

- Quen thì quen, tỷ tỷ ta cũng phải ăn cơm nha, càng là người thân càng phải chém, Đường Kim à, tỷ thu phí đắt lắm, em không nổi đâu, còn muốn chữa thương không?
Vân Vũ Tuyết cười khẽ.

- Vũ Tuyết tỷ tỷ, trả không nổi cũng không sao, em đẹp trai như vậy, chẳng qua nợ tiền thịt thôi mà...
Đường Kim nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chưa kịp hết câu đã lăn ra hôn mê bất tỉnh

- Tiểu tử kia thật ra cũng khá đẹp.
Vân Vũ Tuyết lẩm bẩm, nhẹ nhàng cất bước, đi tới trước mặt Đường Kim, ngồi xổm xuống, thuận tay cầm tay trái Đường Kim lên, chợt đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Này, đây là...

Vân Vũ Tuyết mạnh mẽ nuốt lại lồi sắp nói ra, sau đó hít một hơi thật sâu, gương mặt tuyệt đẹp vẫn giữ nguyên vẻ khiếp sợ.

- Không thể tưởng được, bảo bối này lại ở chỗ đệ a!
Sau một hồi lâu, Vân Vũ Tuyết mới tự lẩm bẩm ánh mắt nhìn Đường Kim có chút phức tạp, cuối cùng, nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, ngón tay ngọc gảy nhẹ, một chút bột phấn bắn tới thi thể Liễu Ngọc Chi cách đó không xa.

Sau đó, Vân Vũ Tuyết bế Đường Kim lên, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Mà sau khi Vân Vũ Tuyết biến mất, thi thể Liễu Ngọc Chi cũng nhanh chóng biến mất, ngay cả quần áo cũng không sót lại!

Mưa to như trút nước, dấu vết trên đỉnh núi nhanh chóng bị tẩy xóa như chưa từng có gì xảy ra.