Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 17




Sau khi Văn Dương công chúa rời đi, Lê Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Công chúa điện hạ thật đáng sợ, quá dọa người rồi, cũng may mình được hầu hạ Quận chúa.”

Đào Chi rót thêm trà cho ta, “Nếu Quận chúa thật sự trở thành Hoàng tẩu của Công chúa điện hạ, vậy khỏi cần phải nhìn sắc mặt của Công chúa nữa.”

“Ừ, đúng đó.” Lê Tâm hình như nghĩ tới cái gì đó, hai mắt sáng long lanh, “Quận chúa, người dứt khoát gả cho Thái tử điện hạ đi, sau đó mỗi ngày đều cho nàng ta nhìn sắc mặt của người.”

Khóe miệng ta run lên, “Các muội nghĩ nhiều quá.” Tuy vừa rồi Văn Dương công chúa miệng nam mô bụng một bồ dao găm, nhưng ta cũng không thể vì muốn người ta xem sắc mặt mà gả cho Tư Mã Cẩn Du, với lại, chưa chắc Tư Mã Cẩn Du đã thèm ta.

Chẳng qua, hôm nay Văn Dương công chúa hơi quái dị, nhất là câu cuối cùng trước khi rời đi, giống như ta với nàng ấy có thâm cừu đại hận ấy.

Ta hỏi: “Đào Chi, Văn Dương công chúa tặng ta cái gì vậy?”

Đào Chi: “Là cao dưỡng tóc ạ.”

Ta nói: “Lần tới ta gặp Văn Dương công chúa, nhớ nhắc ta xoa.”



Vừa mở mắt ra, xung quanh là màn đỏ rủ xuống, một cặp nến long phượng đang chập chờn trong bóng đêm. Ta hoàn hồn, giật mình vì bản thân lại nằm mộng. Có kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này không cần nghĩ ta cũng biết giấc mộng này lại có liên quan đến Mộc Viễn.

Ừm, lần đầu tiên là đám ma, lần thứ hai là đám cưới, lần thứ ba...

Ta nhìn chung quanh, xác định ta đang trong một gian phòng cưới, chắc là phòng cưới của Mộc Viễn. Nhớ tới lần trước chứng kiến khuôn mặt thối rữa đó, lòng ta có chút ưu sầu. Nhưng ta cũng biết nếu ta không hiểu rõ rốt cuộc những giấc mộng liên tiếp này có ý nghĩa gì, ta rất có thể sẽ vẫn luôn tiếp tục gặp ác mộng.

Chợt có giọng nam tử dịu dàng truyền đến, “A Uyển, vi phu vén khăn lụa đỏ của nàng lên nhé.”

Ta vòng qua bình phong, Mộc Viễn đang mặc trang phục tân lang ngồi trên giường cưới cách đó không xa, hắn thâm tình nhìn tân nương bên cạnh, rõ ràng là khuôn mặt đáng sợ, nhưng hắn lại không sợ chút nào, giống như người bên cạnh không phải xác chết mà là trân bảo hiếm có nhất.

Tân nương thoạt nhìn đã chết được một thời gian, gần như không còn thấy rõ dung nhan khi còn sống, nhưng kỳ quái là, ngoại trừ lần trước bị dọa thì lần này nhìn gần như vậy, nhưng ta lại không thấy sợ, thậm chí trong lòng còn hơi gợi lên một loại cảm giác quen thuộc từ lâu.

Mộc Viễn cẩn thận từng li từng tí, hắn ôm bả vai của tân nương, tay còn lại khẽ vuốt gương mặt của tân nương, ánh mắt của hắn như đang chìm đắm bên trong, “A Uyển, khi còn sống không có được nàng, chết rồi có được nàng cũng tốt.” Chủ đề bỗng dưng được chuyển, ánh mắt Mộc Viễn hung ác nham hiểm, “Thẩm Yến là đồ chết tiệt, kiếp sau hắn cũng đừng mơ có được nàng.”

“A Uyển chớ sợ, kiếp sau vi phu sẽ bảo vệ nàng đến một giọt nước cũng không lọt[1], không ai có thể tổn thương nàng được.” Môi chạm mặt tân nương, cẩn thận để vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nét mặt Mộc Viễn càng dịu dàng hơn, như có tia sáng dần hiện lên trong mắt hắn, có thể so với ngôi sao trên bầu trời.

[1] Một giọt nước cũng không lọt: hình dung cách nói năng, làm việc cực kỳ cẩn thân, chặt chẽ chu đáo, không chê vào đâu được.

Bỗng dưng, bên ngoài chợt có tiếng nói vang lên, “Công tử đã dặn, ai cũng không được vào.”

“Tần công tử! Tần công tử!” Giọng nữ chói tai, suốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Ta ngó nhìn Mộc Viễn, hắn thả tân nương ra, rất nhẹ nhàng đặt tân nương xuống giường cưới, mới thu lại sắc mặt, hơi cao giọng, “Để nàng ta vào đi.”

Ta nghĩ thầm, chẳng lẽ tình cũ của Mộc Viễn tới đây?

Một cô nương mặc áo màu xanh bích vội vàng đi vào, khi nhìn thấy tân nương trên giường cưới, cô nương áo xanh liền sợ hãi, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Mộc Viễn, dùng sức dập đầu, “Tần công tử, cầu ngài tha cho tiểu thư nhà tôi đi.”

Ta bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra là nha hoàn của tân nương.

Cô nương áo xanh lại nói: “Tần công tử, tiểu thư dưới suối vàng có biết, cũng không muốn sau khi chết còn bị đối xử như vậy đâu.”

Tần Mộc Viễn nhướn mày dài lên, trong mắt phượng hơi có ý khinh thường, “Sao ngươi biết A Uyển không muốn gả cho ta? Ban đầu A Uyển gả cho Thẩm Yến chẳng qua do nhất thời hồ đồ, giờ cũng đã nếm phải quả đắng. Thẩm Yến không tốt với A Uyển khi nàng còn sống, sau khi chết lại dựa vào đâu để tranh với bản công tử?”

Ta suy nghĩ, biểu cảm này của Tần Mộc Viễn hình như đã từng quen biết, hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi…

“Sợ hãi cái gì? Quan tâm đến mấy thứ nữ tắc đó làm gì? Ta cho phép nàng tới thì nàng mau tới đây. Hơn nữa, ta với A Tầm tình cảm huynh đệ như tay chân, ta gọi muội muội của hắn một tiếng A Uyển thì có làm sao?”

Ta đột nhiên nhớ tới biểu cảm của Tư Mã Cẩn Du lúc trong xe ngựa cũng giống như vậy.

Cô nương áo xanh biện bạch: “Lão gia và phu nhân đều nhận lời Thẩm công tử để tiểu thư nhập vào mộ phần Thẩm gia, Tần công tử và tiểu thư không thân cũng chẳng quen, thừa dịp Thẩm công tử ra ngoài liền đào mộ, việc đoạt thê này, trời đất không tha! Tần công tử dựa vào đâu chứ.”

“Trời không tha ta cũng muốn lấy A Uyển làm thê tử, trời không cho ta sẽ làm trái ý trời.” Tần Mộc Viễn bỗng nhiên nở nụ cười, “Bích Đồng, ngươi cũng đừng quên, nếu không phải ngươi nói cho ta biết Thẩm Yến đang làm những gì, ta cũng sẽ không nghĩ tới cách này.”

Bích Đồng Bích Đồng...

Hình như ta đã từng nghe thấy cái tên này trong giấc mộng mười sáu năm qua.

Mồ hôi bỗng nhiên chảy ròng ròng trên trán, chẳng lẽ Tần Mộc Viễn này cũng có liên quan đến việc ta nằm mộng?

Bích Đồng tái mặt, nàng vội la lên: “Tôi lúc ấy cũng chỉ vì thấy Tần công tử ngài... ngài...”

Tần Mộc Viễn lạnh nhạt nói: “Thấy ta đáng thương? Thấy ta nặng tình?” Hắn khẽ hừ một tiếng, “Nể mặt ngươi hầu hạ A Uyển hơn mười năm, lần này ta bỏ qua cho ngươi, đi ra ngoài đi, đừng cản trở đêm động phòng hoa chúc của ta và A Uyển.”

Bích Đồng the thé: “Ngươi đang vũ nhục tiểu thư!”

“Người đâu, đuổi ả ra ngoài.”

Có hai gã sai vặt mặt mặt lạnh cầm hai tay Bích Đồng, Bích Đồng giãy dụa nói: “Tần Mộc Viễn, ngươi làm vậy sẽ bị trời phạt!”

“Dừng lại.” Tần Mộc Viễn đột nhiên nói. Hắn đứng dậy đi tới trước người Bích Đồng, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, “Trở về nói cho Thẩm Yến biết, kiếp sau ta sẽ nhanh chân đến trước. Còn kiếp này, hắn làm một việc thiện ta liền hủy một việc, muốn chuyển thế tái tục tiền duyên với A Uyển à, nằm mơ đi.”

Ta chợt thấy hơi buồn cười, nào có kiếp này chưa hết đã để ý đến kiếp sau.

Tần Mộc Viễn đúng là yêu đến điên cuồng mà.

Ta lắc đầu, khi nhìn Tần Mộc Viễn, mắt bỗng mở to.

Tần Mộc Viễn đỡ tân nương dậy, hắn cẩn thận lấy ra một cây trâm trong tủ nhỏ trên đầu giường, vạn phần nhu tình mà cài lên búi tóc của tân nương, “A Uyển, đây là tín vật đính ước ta tặng cho nàng, chờ kiếp sau chúng ta thành phu thê, ta lại tặng cho nàng cây nữa.”

Ta không dám tin mà nhìn chằm chằm vào cây trâm trên búi tóc của tân nương.

Giống nhau như đúc! Đúng là giống nhau như đúc! Phỉ thuý màu đỏ, khắc hoa tinh xảo, rõ ràng giống cái Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta như đúc!

“Quận chúa, người lại gặp ác mộng hả?”

Ta đột nhiên bừng tỉnh, thở hồng hộc nhìn Đào Chi gần trong gang tấc, vẻ mặt nàng ấy lo lắng nhìn ta. Ta theo bản năng quan sát bốn phía, sau khi xác nhận đây chính là khuê phòng của mình mới thở phào nhẹ nhõm, ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:

“Không có gì.”

Đào Chi rót cho ta chén trà ấm, “Quận chúa, uống trà cho bình tĩnh ạ.”

Ta lắc đầu, “Muội ra ngoài đi, ta muốn ngồi một mình.”

Sau khi Đào Chi rời đi, vớ hài ta cũng không mang mà trực tiếp chạy vội tới bàn trang điểm, trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ đang yên lặng nằm trong hộp. Cầm lên, đuôi trâm còn ấm, vừa ngửi, nhàn nhạt mùi Bách Hòa hương.



Trời vừa sáng, Đào Chi và Lê Tâm bưng nước vào hầu hạ ta rửa mặt. Ta liếc nhìn Đào Chi một cái, lại bình tĩnh thu mắt về. Lê Tâm múc nước ấm, khi lau mặt cho ta, giật mình hỏi:

“Quận chúa, sao mới qua một đêm mà sắc mặt người lại kém thế?”

Ta thờ ơ nói: “Lại gặp ác mộng, không cần báo cho mẹ, giống ác mộng bình thường thôi.” Ngừng một chút, ta lại nói: “Đào Chi, sắc mặt của muội cũng không tốt lắm, mấy ngày tới muội về phòng mình nghỉ ngơi đi, không cần ngủ ở phòng ngoài nữa.”

Đào Chi thấp giọng “Dạ”.

Ăn sáng xong, ta nói chuyện với mẹ. Mẹ hỏi về Thẩm Hoành, trong ấn tượng của ta, mẹ luôn kín đáo phê bình Thẩm Hoành, không giống cha, dù Thẩm Hoành làm cái gì cũng cho đó là chuyện hiển nhiên.

Ta nói: “Sư phụ ra ngoài, mấy ngày sau mới về ạ.”

Mẹ lại hỏi: “Con cảm thấy sư phụ con thế nào?”

Ta hơi ngạc nhiên, “Sư phụ tốt với con lắm.”

Không biết mẹ nghĩ tới cái gì mà hốc mắt lại hơi ướt. Ta tưởng mẹ không tin ta, bèn kể hết những chuyện Thẩm Hoành đã từng làm cho ta cho mẹ nghe, không ngờ mẹ nghe xong lại đỏ mắt hơn.

Mẹ cầm khăn lau khóe mắt, nói: “Không tệ, mắt cha con vẫn luôn tốt.”

Ta tò mò hỏi: “Mẹ ơi, không phải trước kia mẹ không thích sư phụ hả?”

Mẹ nói: “Trước khác nay khác, trước kia không biết nó sẽ tốt với con, hôm nay biết được, mẹ cũng yên tâm.”

Ta nháy mắt mấy cái, lơ đãng hỏi: “Mẹ ơi, Đào Chi theo con mấy năm rồi ạ?”

“Chắc mười năm rồi, từ lúc con mới cao có nhiêu đây, mẹ sợ con cô đơn nên chọn một nha hoàn đáng tin làm bạn với con. Bây giờ hai đứa cũng đến tuổi cập kê rồi, thời gian qua mau quá.”

“Mẹ chọn ở đâu ạ?” Ta lo lắng mẹ sẽ hoài nghi, liền nói: “Con thấy Đào Chi cũng không còn nhỏ, chờ mấy ngày nữa cũng phải lập gia đình. Muội ấy theo con nhiều năm, cũng nên tìm cho muội ấy một phu quân tốt. Con ở trong phủ cũng rảnh rỗi, không bằng để con gái làm chủ hôn sự của Đào Chi nhé.”

Mẹ véo mũi ta, “Muốn làm bà mai à?”

Ta gật đầu.

Mẹ cười nói: “Cũng được, Đào Chi là tử khế[2], cũng được coi là người của Vương phủ chúng ta. Mấy thứ ngày sinh tháng đẻ gì đấy, con cứ qua chỗ Lý tổng quản mà lấy.”

[2] Tử khế: văn tự bán đứt, bán thân hoàn toàn cho chủ, không thể chuộc.

Trong lòng ta vui vẻ, nói “Dạ”.

Ban đêm đi ngủ, ta hỏi Lê Tâm: “Gần đây Đào Chi có gì không ổn không?”

Lê Tâm suy nghĩ một chút, mới nói: “Trừ việc thỉnh thoảng ngây người ra, cũng không có gì không ổn ạ.” Qua một lúc lâu, Lê Tâm lại nói: “Chỉ có điều Đào Chi mỗi ngày mười lăm hàng tháng đều đốt tiền giấy ạ.”