Vô Tận Đan Điền

Chương 1477: Thiên phú Hàn Băng sư (1)




Tuy rằng đối phương ngụy trang tốt vô cùng, nhưng mà Nhiếp Vân vẫn nhận ra một tia sát ý lập lòe trong ánh mắt đối phương.

Nếu như tiểu tử này thực sự phát hiện ra hắn. Như vậy chắc chắn sẽ không nói nhảm như vậy mà trực tiếp ra tay đánh lén. Khi đó phần thắng sẽ lớn hơn chút. Nói nhảm nhiều như vậy, rõ ràng khiến cho người ta có chuẩn bị, sẽ không có khả năng một kích đắc thủ!

- Xem ra tiểu tử này không có theo kịp!

Nói một hồi, tinh thần lại quét qua căn phong một lần, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Nhiếp Vân, lúc này Huyễn Vũ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại xoay người sang chỗ khác.

Bàn tay tạo thành trảo, một đống tiên thạch lớn trước mặt bị hắn thu vào trong Nạp vật đan điền, đồng thời một cánh cửa màu đen không lớn lại lần nữa xuất hiện trước mặt của hắn.

Cánh cửa màu đen này so với cái lúc trước hơi nhỏ hơn một chút, bên trên có khắc một đạo phù văn màu vàng, để lộ ra vẻ tuyệt sát.

- Ồ? Phù văn này thật kỳ quái, dường như ta đã thấy ở đâu đó rồi...

Nhìn thấy đạo phù văn này, hai mắt Nhiếp Vân có chút mê hoặc, dường như hắn đã gặp ở nơi nào đó.

- Đúng rồi. Bên trên quy tắc chung của Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ có lưu lại dấu vết như phù văn này...

Đột nhiên, linh quang trong đầu lóe lên, Nhiếp Vân đột nhiên nghĩ tới một thứ gì đó.

Trước đó ở giao dịch hội lấy được khối lân phiến đầu tiên, bên trên có khắc quy tắc chung của Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, bên trên đó dường như có tiêu chí đồ văn giống như thứ này.

- Vô Địch Tiên Quân, muốn bằng vào lực lượng của mình ngưng tụ đan điền vô địch, vô địch thiên hạ... Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của bọn hắn hay sao?

Nghĩ đến quy tắc chung của Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ, Nhiếp Vân lập tức nhớ tới lời nói trước đó Trấn Huyền Tu La.

Hắn nhìn thấy Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ thì trực tiếp hiểu lầm là Nhiếp Vân hậu nhân của Vô Địch Tiên Quân, chẳng lẽ nơi này thực sự là nơi Vô Địch Tiên Quân lưu lại hay sao?

Nếu đúng là như vậy… chỉ sợ hắn sắp có thể gom góp đủ Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ rồi!

Trong lòng Nhiếp Vân lập tức có chút lửa nóng.

Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ đối với hắn mà nói đã xếp vào một trong những võ kỹ cần phải học. Hiện tại mới có được phương pháp tu luyện của hai chiêu, nếu như có thể lấy được thêm mấy chiêu, nhất định thực lực của hắn còn có thể tăng vọt.

- Mở!

Trong lúc trong lòng hắn đang kỳ quái thì Huyễn Vũ phía trước đột nhiên hít sâu một hơi, tay phải đột nhiên đánh về phía trước!

- Thất Sát chỉ? Lại là Thất Sát chỉ!

Nhìn thấy động tác của đối phương, trong lòng Nhiếp Vân cả kinh.

Chỉ thấy Thất Sát chỉ mà Huyễn Vũ thi triển ra, tuy rằng vô luận uy lực hay là kỹ xảo đều yếu hơn so với mình, cũng chưa khống chế được toàn bộ, nhưng mà cũng coi như đã có hình dạng, uy lực không nhỏ.

- Khó trách trong đan điền Liễu Mạc Yên lại có lân phiến Thất Sát chỉ, chỉ sợ đây là thứ từ trong tay người này mà ra...

Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.

Trước đó ở giao dịch hội, hắn từ trong đan điền của Liễu Mạc Yên trộm được thứ này, phương pháp tu luyện Thất Sát chỉ chính là ở trong đó.

Vốn tưởng rằng đây là thứ mà Liễu Mạc Yên trong lúc vô tình đạt được, hiện tại nhìn ra, chỉ sợ thứ này có liên quan tới Huyễn Vũ!

Đương nhiên, rốt cuộc là Liễu Mạc Yên đưa cho Huyễn Vũ phương pháp tu luyện, hay là Huyễn Vũ đưa cho nàng khối lân phiến, đã không thể nào tra cứu được nữa. Ít nhất hiện tại đối với hắn mà nói, Huyễn Vũ này cũng có thể thi triển Thất Sát chỉ!

Ầm ầm!

Cửa đá màu đen bị Thất Sát chỉ đánh trúng, giống như hấp thu đầy đủ năng lượng, phát ra một đạo thanh âm ken két, lại lần nữa chậm rãi mở ra.

Sưu!

Huyễn Vũ lập tức chui vào.

Nhiếp Vân không dám do dự, cũng không để ý tới đống tiên thạch chồng chất như núi ở chung quanh mà theo sát phía sau đối phương tiến vào cửa đá.

Phía sau cánh cửa đá là một căn phòng không lớn, xuất hiện ở trước mặt hai người chính là một bức tường cao lớn, bên trên có hàng chữ như rồng bay phượng múa, khí phách hùng hồn.

- Thư pháp thật mạnh mẽ...

Nhiếp Vân nhìn thoáng qua, lập tức đã bị những chữ viết này thuyết phục.

Những dòng chữ này hẳn là văn minh từ thượng cổ lưu lại, người bình thường nhìn không hiểu, nhưng mà mỗi một chữ viết no đủ tràn đầy, khí thế xông thẳng lên mây xenh mang theo lực lượng và khí thế khiến cho người ta hít thở dồn dập.

- Thiên nhĩ, nghe...

Người khác nhìn không hiểu, không có nghĩa là Nhiếp Vân nhìn không hiểu, vận chuyển thiên phú Thiên nhĩ, một cỗ khí phách ý niệm hung hãn lập tức truyền vào trong lòng hắn.

- Thế nhân tôn trọng kẻ có được nhiều thiên phú đặc thù, cảm thấy bọn hắn có được thiên phú là tiền đồ vô lượng. Ta lại không cho là đúng, cái gì gọi là thiên phú chứ? Thiên phú trời sinh là có địa vị cao hơn người bình thường sao?

Khúc dạo đầu là một đoạn nghi vấn và nghi hoặc, giống như đang chất vấn chính mình, vừa giống như đang chất vấn thượng thiên, kêu to một tiếng bất công cho bản thân mình vậy.

Thiên phú cao thì được người ta tôn kính, nhưng mà người không có thiên phú thì sao?

Loại người này cho dù là ở Linh giới cũng chiếm đại đa số a!

- Kẻ có được thiên phú, trời sinh đã là cường giả, đây là định kiến! Ta tin chắc rằng, cho dù không có được thiên phú, chỉ cần cố gắng đầy đủ, có được cái tâm bất khuất thì cũng có thể dũng cảm tiến tới, đạt tới đỉnh phong! Thượng Thiên đã không cho ta có thiên phú đặc thù, như vậy ta sẽ tự mình cô dọng. Ta muốn dùng lực lượng của ta đánh ra một mảnh thương khung vô địch...

Văn tự phía sau khí phách vô cùng, vang vọng thiên địa.

- Lợi hại, Vô Địch Tiên Quân này cô đọng thiên phú... Quá mạnh mẽ!

Đọc văn tự trên tường đá xong, trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập rung động.

Chỉ sợ thứ này chính là do Vô Địch Tiên Quân trong miệng Trấn Huyền Tu La lưu lại a. Nếu không sẽ không khí phách như thế, có được khí thế và lực lượng mạnh mẽ như vậy.

- Ta, Độc Cô Vô Địch, vừa ra đời bị coi như bỏ đi, bị người ta cười chê, từ một khắc đó ta đã thề, ta phải làm người đứng trên mọi người, đánh bại tất cả những người từng cười nhạo ta! Khổ tu nhiều năm, trổ hết tài năng, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, bảo kiếm trong tay không ai có thể ngăn cản, không người nào có thể chống lại, rất nhiều siêu cấp cường giả có được thiên phú đặc thù cũng chết ở trong tay của ta. Tuy rằng đã triệt để chứng minh bản thân mình, nhưng mà ta cũng chưa tận hứng…