Vô Tận Đan Điền

Chương 1627: Điểm cống hiến của Nhiếp Vân (2)




Thiên phú đặc thù bài danh Top 10, ngoại trừ kẻ có được, những người khác căn bản không thể sử dụng, đây là định lý, theo nàng, cho dù thiếu niên trước mắt này đạt được Linh Hồn chi khí cũng vô dụng, còn không bằng tế tự khẩn cầu Linh Hồn sư ra tay.

- Tế tự khẩn cầu Linh Hồn sư ra tay? Vẫn là được rồi!

Nhiếp Vân lắc đầu.

Nói giỡn, phá hủy Linh Hồn sư Nhan Chi nhiều chuyện tốt như vậy, chỉ sợ tế tự xong đối phương không những không giúp đỡ, còn sẽ chém giết mình!

- Cái này...

Tuyết Tĩnh Nhi do dự một chút, cuối cùng ngừng lại.

- Chu Tu đại nhân, nếu như ta dùng những cống hiến này đi hối đoái Linh Hồn chi khí, không biết Khu Tu tháp có thể đáp ứng, hối đoái trở về bao nhiêu đạo?

Nhiếp Vân không muốn dây dưa chuyện tế tự linh hồn nữa, nhìn về phía lão giả.

- Nếu như ngươi muốn hối đoái Linh Hồn chi khí... Ngược lại không phải là không được, bất quá, điểm cống hiến của ngươi, tối đa chỉ có thể hối đoái một đạo...

Chu Tu do dự một chút, chậm rãi nói.

- Một đạo?

Nhiếp Vân sững sờ.

Mình đáp ứng điều kiện là mười đạo, nếu chỉ có một đạo mà nói, thật sự quá không đủ dùng.

- Đúng vậy, đây cũng là hạn độ lớn nhất ta có thể đáp ứng ngươi, mặt khác... Ta thật làm không được!

Chu Tu lắc đầu, nói tiếp:

- Bất quá... Hối đoái thiên phú đặc thù Top 10, chẳng những cần điểm cống hiến, còn cần thân phận địa vị, tuy địa vị của Khu Tu sư lục phẩm ở địa phương khác không thấp, nhưng quyền lực vẫn có hạn, nếu như cấp bậc Khu Tu sư có thể lại cao một chút, ta có thể xin tổng bộ, đạt tới hai đạo, hoặc ba đạo!

- Địa vị Khu Tu sư lại cao một chút? Nếu như đạt tới Khu Tu sư thất phẩm, có thể xin bao nhiêu đạo?

Con mắt của Nhiếp Vân sáng ngời.

- Thất phẩm đã xem như người nổi bật trong Khu Tu sư rồi, nếu như Huyết Vân mà nói, sẽ được hai đạo, Ngân Vân ba đạo...

Chu Tu từ từ nói, lời còn chưa nói hết, đột nhiên ý thức được cái gì, con mắt trợn tròn.

- Ngươi... Ngươi sẽ không phải đã đạt đến thất phẩm chứ!

Đối phương hỏi như vậy, khẳng định có chỗ dựa vào.

- Vâng!

Nhiếp Vân cũng không phủ nhận.

Chỉ cần không triển lộ ra Khu Tu sư Thiên Vân thất phẩm, tuy để cho người khiếp sợ, lại còn không đến mức quá nghịch thiên.

Linh Hồn chi khí này, hắn không có khả năng đi tìm Linh Hồn sư Nhan Chi đòi, cho nên với hắn mà nói, tìm nhiều một đạo tính toán một đạo, về sau cho dù đi trộm mà nói, cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái.

Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo dung hợp chi khí từ đầu ngón tay nhảy ra ngoài.

- Quả nhiên là Khu Tu sư thất phẩm, hơn nữa còn là nửa bước Kim Vân...

Chu Tu thân là người phụ trách một phân bộ, nhãn lực vẫn phải có, vừa nhìn thấy khí tức ở đầu ngón tay của Nhiếp Vân, đã biết rõ thiếu niên trước mắt này dĩ nhiên đạt tới thất phẩm, khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Không chỉ hắn khiếp sợ, hai nữ còn lại càng là tú mục trợn tròn, khó có thể tin được.

Nhất là nữ hài điêu ngoa trước kia ở cửa ra vào ngăn Nhiếp Vân, chẳng những khiếp sợ, sắc mặt càng trướng đến thấu hồng, hận không thể tìm một chỗ chui vào.

Nàng là Khu Tu sư tứ phẩm đã cảm thấy diễu võ dương oai, ở cửa ra vào hung hăng cười nhạo đối phương, nằm mộng cũng không nghĩ đến, người ta là cao thủ thất phẩm!

- Ngươi chờ một lát, ta làm cho ngươi một huy chương Khu Tu sư thất phẩm, sau đó lập tức xin giúp ngươi!

Từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, Chu Tu lắc đầu cười khổ nói.

- Làm huy chương Khu Tu sư thất phẩm? Không cần khảo hạch sao?

Nhiếp Vân sững sờ.

Trước kia đạt được huy chương đều cần khảo hạch, nhưng lần này đối phương trực tiếp làm, mình cùng Chu Tu không có quen thuộc đến trình độ bỏ qua quy tắc nha!

- Khảo hạch?

Nhiếp Vân nói để cho vẻ mặt của Chu Tu cổ quái.

- Sở dĩ Khu Tu tháp khảo hạch là sợ có người sau khi được huy chương đẳng cấp, làm mưa làm gió, cũng không phải thật tâm tru sát Tu La, cũng không có thực lực như thế! Nhiếp Vân đại nhân ngay cả Tu La Vương Tiên cảnh cũng có thể đánh chết, huy chương Khu Tu sư thất phẩm mà thôi, đã không cần khảo hạch!

- Ách... Nguyên lai là như vậy...

Nhiếp Vân giờ mới hiểu được.

Cũng đúng, lúc trước khảo hạch Khu Tu sư lục phẩm, hạng mục khảo hạch là có thể ngăn cản Tu La Kim Tiên cảnh uy áp, mình bây giờ Tu La Vương Tiên cảnh cũng có thể tiện tay đánh chết, cho dù khảo hạch cũng là chuyện dễ dàng, khảo hạch hay không cũng không sao cả.

- Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, thì ở chỗ này trước chờ thêm hai ngày, ta báo cáo tình huống cùng yêu cầu của ngươi đến tổng bộ, thuận tiện giúp ngươi tìm kiếm Linh Hồn chi khí!

Chu Tu đứng dậy.

Không thể không nói lão giả này làm việc vẫn cực kỳ quyết đoán, nói xong liền trực tiếp ly khai, thậm chí dư thừa nói nhảm cũng không có.

- Gia gia, chờ ta một chút, ta và ngươi chung một chỗ...

Nữ hài điêu ngoa thấy lão giả ly khai, vụng trộm liếc nhìn Nhiếp Vân, biết rõ đợi ở chỗ này khẳng định sẽ càng xấu hổ, liền quay người đi theo.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Vân cùng vị Tuyết Tĩnh Nhi kia, không khí yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

- Kỳ thật... Nếu như ngươi cảm giác tế tự thỉnh cầu Linh Hồn sư có chút khó xử mà nói, ta có thể giúp ngươi!

Nặng nề một hồi, đột nhiên Tuyết Tĩnh Nhi nhìn thiếu niên ở trước mắt nói.

Đối với nàng mà nói, cũng không phải đã có hảo cảm với thiếu niên này, mà là cảm thấy người này có chút đặc thù, trong nội tâm bay lên thương tài chi ý.

Thậm chí nàng cũng chẳng biết tại sao có thể nói như vậy, có chút hương vị ma xui quỷ khiến.

- Ngươi giúp ta? Được rồi, hiện tại ta chỉ muốn tìm được Linh Hồn chi khí...

Nhiếp Vân lắc đầu cự tuyệt.

Chỉ cần có thể tìm được Linh Hồn chi khí, hắn hoàn toàn có thể sử dụng, điểm ấy từ lúc trước cứu sống đệ đệ đã có thể chứng minh, không cần Linh Hồn sư trợ giúp.

Lại nói, nếu thật tế tự Linh Hồn sư, cho hắn biết mình đang tìm kiếm Linh Hồn chi khí, sớm có đề phòng, còn muốn trộm liền khó khăn!

- Ah!

Thấy thiếu niên cự tuyệt, tựa hồ Tuyết Tĩnh Nhi cũng không biết nên nói cái gì, cả gian phòng lần nữa an tĩnh lại.

- Ngươi có thể nói tình huống của ngươi bằng hữu cho ta không? Có lẽ ta có thể cho ngươi trợ giúp!

Một lát sau, nữ hài lần nữa đánh vỡ nặng nề.

- Nàng... Nàng vì cứu ta...

Đối với Tuyết Tĩnh Nhi, Nhiếp Vân vẫn có không ít hảo cảm, dù sao tính cách của đối phương không xấu, làm người khiêm tốn hiểu lễ, không giống nữ hài điêu ngoa trước kia, bởi vì có cảm giác như vậy, hắn cũng không giữ lại, liền nói ra chuyện Di Tĩnh.