Vô Tận Đan Điền

Chương 1732: Xi Vưu thần thú




- Gia trì huyết mạch lên người ta?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Còn có thể làm như vậy? Tại sao trước kia chưa nghe qua.

- Đây là bí pháp Ngũ Trảo Long tộc ta, sau khi thực lực tấn cấp Tiên Quân mới biết rõ, yên tâm đi, chẳng những không có tác dụng phụ, còn có lợi!

- Tiên Thiên Long Thân của ngươi chỉ mới ở giai đoạn ban đầu, nếu dùng huyết mạch của ta gia trì hoàn toàn có thể tấn chức cao cấp, thực lực cũng tiến bộ, tuy...

Nói tới điểm này tiểu Long lại do dự.

- Tuy cái gì?

- Làm như vậy chúng ta phải hoàn toàn tin tưởng đối phương mới được, bởi vì loại tình huống này ngươi có thể thông qua huyết mạch của ta đoạt xá linh hồn, ta cũng có thể thông qua huyết mạch của ngươi đoạt xá, xem như cách làm tương đối nguy hiểm.

Tiểu long nói.

- Ta còn tưởng rằng cái gì, đến đây đi!

Nhiếp Vân cười ha ha.

Hắn tin tưởng tiểu Long vô điều kiện.

Hai người còn nhau trải qua nhiều hoạn nạn như thế, nếu như nói không có tín nhiệm tối thiểu chín là chê cười.

- Lão đại...

Ánh mắt tiểu Long đầy phức tạp.

Tất cả không cần nói nhiều, chỉ cần loại tín nhiệm này đã làm thượng cổ dị chủng như thế cảm thấy ấm áp từ sâu trong nội tâm.

- Xi Vưu lão tổ, ta là Khu Tu Tháp Lộc Kiền, lần này tới đây phụng lệnh Xích Phong Thái Thượng trưởng lão muốn mượn tiền bối một cái Xi Vưu linh phù!

Thời điểm một người một rồng thương nghị với nhau, đột nhiên trước khi đi vào Lộc Kiền sáng sủa kêu đi ra.

Nương theo tiếng la của hắn, la bàn biến lớn lộ ra một tia khí tức của Xích Phong Thái Thượng trưởng lão.

Khí tức này vừa xuất hiện đã cho thấy thân phận của hắn, Lộc Kiền thu hồi la bàn, lẳng lặng đứng đó với thái độ cung kính.

- Xi Vưu linh phù dùng tinh huyết của ta bêến thành, đại biểu uy nghiêm của ta, không phải khẩn yếu quan đầu không dễ dàng vận dụng, Xích Phong muốn thứ này làm cái gì?

Tinh hạch bay vào trong miệng Xi Vưu thần thú, thần thú phía dưới đứng lên, nương theo động tác của nó làm đại địa nổ vang, bầu trời nghiền nát, cả tiểu thế giới đều lắc lư.

Không hổ là hỗn độn thần thú, còn chưa chiến đấu, chỉ động tác của nó đã làm không gian chung quanh biến đổi.

- Tu La Vương lại hiện thế lần nữa, Khu Tu Tháp lâm vào nguy hiểm, tám đại Thái Thượng trưởng lão liên hợp thương nghị đề cử tháp chủ mới thống lĩnh toàn cục và chiến đấu với Tu La, ý của Xích Phong Thái Thượng trưởng lão là muốn tân nhiệm tháp chủ khống chế linh phù, có được lực lượng uy hiếp quần hùng!

Thái độ của Lộc Kiền cung kính, không dám vượt qua.

- Tu La Vương phục sinh?

Xi Vưu thần thú sững sờ một lúc, ánh mắt của nó mang theo hoảng sợ.

Xem ra danh khí của Tu La Vương to lớn, mặc dù hỗn độn thần thú cũng cảm thấy khủng hoảng.

- Vâng!

Lộc Kiền gật đầu.

- Thì ra là thế, ta đây tựu cho ngươi một đạo Xi Vưu linh phù, một khi Khu Tu Tháp xuất hiện nguy hiểm, lập tức thúc dục linh phù, ta sẽ trực tiếp xuất hiện!

Xi Vưu thần thú hừ một tiếng, cực lớn móng vuốt về phía trước một tiễn đưa, một ẩn chứa lớn lao uy áp phù lục chậm rãi bay tới.

- Đa tạ Xi Vưu lão tổ!

Đôi mắt Lộc Kiền lóe sáng.

- Hảo tâm cơ!

Nhiếp Vân hừ lạnh.

Thông qua tiểu Long giới thiệu, hắn đã biết rõ địa vị của Xi Vưu thần thú trong Khu Tu Tháp, mà Xi Vưu linh phù lại đại biểu nó, chỉ cần đạt được một tấm linh phù chẳng khác nào đạt được nó tán thành, cho dù các Thái Thượng trưởng lão khác có ý kiến cũng không tiện phản bác.

Người ta đã đạt được lão tổ tán thành, ngươi còn phản bác thế nào?

- Được rồi, ngươi đi đi, không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi!

Giao linh phù cho Lộc Kiền, Xi Vưu thần thú khoát khoát tay nói ra.

- Vâng! Lão tổ, vãn bối còn có một việc thỉnh cầu!

Sau khi cầm linh phù trong tay, Lộc Kiền hưng phấn đôi mắt tỏa sáng, vừa muốn rời đi lại nghĩ tới cái gì đó và khom người nói.

- Ân? Nói!

Xi Vưu thần thú phát ra giọng mũi.

- Ta phụng mệnh tới đây tìm kiếm lão tổ, đáng tiếc bởi vì thực lực quá thấp bị người ta theo dõi không cách nào thoát khỏi, hi vọng lão tổ làm chủ thay ta đánh chết hắn.

Lộc Kiền vội hỏi.

- Gia hỏa này...

Vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái.

Gia hỏa này đủ gian xảo, xem ra rất nhiều hành động lúc trước không thể tiêu trừ nghi ngờ của hắn, hiện tại muốn mượn tay Xi Vưu thần thú tìm ra mình.

- Có người theo dõi ngươi?

Xi Vưu thần thú nói giọng mũi lần nữa, đôi mắt của nó nhìn bốn phía.

Lúc này Nhiếp Vân cảm thấy toàn thân căng cứng, quần áo như ép sát vào người, thân ảnh đang che giấu của hắn không phải bí mật trong mắt đối phương.

- Không gian nơi này đã sớm bị nó khống chế, hơn nữa thực lực của nó rất mạch, khí tức ẩn nấp không thể giấu được nhưng...

Xi Vưu thần thú ở nơi này không biết bao nhiêu năm, nó sớm quen thuộc không gian chung quanh, tuy ẩn nấp chi khí che giấu ánh mắt nhưng cũng không phải làm bản thân biến mất thật sự, không gian vẫn sinh ra chấn động nhỏ cho nên nó nhìn là phát hiện ra ngay.

- Ngươi đi trước đi, ta sẽ xử lý giúp ngươi.

Phát hiện Nhiếp Vân, Xi Vưu thần thú nói một câu.

- Đa tạ lão tổ!

Lộc Kiền liếc mắt nhìn, hắn nhận ra Nhiếp Vân theo ở phía sau liền cười lạnh và nói:

- Lão tổ, người này là Tu La biến hóa, am hiểu quỷ biện, ngươi ngàn vạn không thể tin tưởng hắn, phải trực tiếp giết chết, bằng không một khi hắn quay về nhất định sẽ mang tai nạn tới cho Khu Tu Tháp!

Lộc Kiền vừa nói xogn liền bay ra sau, trong chớp mắt đã bay xa.

- Lại còn đùa nghịch tâm cơ.

Thấy Lộc Kiền trước khi đi còn đùa nghịch tâm cơ, sợ mình cho thấy thân phận Xi Vưu thần thú không động thủ lần nữa, cho nên muốn ép hắn phải chết.

Đúng là không biết xấu hổ tới cực điểm.

Với hắn mà nói đùa nghịch tâm cơ như thế cũng vô dụng, vừa rồi tiểu Long đã hoàn thành bí pháp, hiện tại chiến ý trên người của hắn đậm đặc, mặc kệ Xi Vưu thần thú này có thái độ cũng phải đánh bại đối phương và thu phục, cho nên hắn không quan tâm thái độ của đối phương.

- Tu La? Dám đến nơi này thì đừng đi.

Nghe được Lộc Kiền nói thế, Xi Vưu thần thú cũng tin tưởng, nó nói chuyện vừa thô vừa to, âm thanh phá không làm cả ngọn núi run rẩy.

- Ta cũng không có ý định đi, Xi Vưu, thương lượng với ngươi một chuyện, làm yêu sủng của ta đi!

Nhiếp Vân cười khẽ.

Lộc Kiền còn chưa đi xa đã nghe nói như thế, hắn sợ tới mức lảo đảo suýt rơi xuống đất.

Yêu sủng, khốn nạn, dám nói như thế với Xi Vưu lão tổ, đầu óc của ngươi có bệnh sao?