Vô Tận Đan Điền

Chương 1737: Phóng cái rắm (1)




- Các ngươi nói Phí Du có thể thắng Nhiếp Vân hay không?

- Đương nhiên là Nhiếp Vân thắng, không phải ngươi không thấy chiến đấu vừa rồi, cường lực nghiền áp ah!

- Ta cảm thấy chỉ sợ Phí Du sẽ thắng, át chủ bài của hắn rất nhiều, chiến đấu không chỉ dựa vào thực lực, còn phải chú ý thiên phú, cơ biến và pháp bảo.

- Như vậy Phí Du là người của Xích Phong Thái Thượng trưởng lão, khẳng định sớm có chuẩn bị tốt át chủ bài, Nhiếp Vân sắp không may.

- Ai nói, Nhiếp Vân chính là người của An Kình trường lão, chẳng lẽ các ngươi cho rằng An Kình trưởng lão không nắm chắc, không lưu át chủ bài cho hắn hay sao?

- Như thế...

Mọi người nói nhảm một lúc.

- Hắc hắc, tiểu tử, ta không phải phế vật Mạnh Hiến kia, ngươi muốn đánh bại ta chính là việc khó hơn lên trời.

Dưới đài nghị luận cũng không ảnh hưởng đến hai người đang tỷ thí, Phí Du vẻ mặt âm lãnh, trong ánh mắt bắn ra tinh quang lập loè, trên người sinh ra hàn khí thấu xương.

- Vậy sao?

Nhiếp Vân cười khẽ.

- Không sai, hôm nay ta cho ngươi biết một chút cái gì gọi là thực lực, vị trí tháp chủ không ai có thể nhúng chùm, đó là của ta!

Gào thét một tiếng, bàn chân Phí Du đạp mạnh vào mặt đất và xông tới phía trước.

Mặt sân đài tỷ thí được trận pháp gia trì phong ấn, cho dù động tác của hắn nhanh và mạnh hơn nữa nhưng mặt đất không hao tổn chút nào.

Ầm ầm!

Phí Du người lập tức đá một cước về phía trước.

Tuyệt chiêu của hắn không phải quyền cước và kiếm pháp, cũng không phải binh khí nào đó, mà là thối pháp!

Nghe nói thối pháp của hắn trong một giây có thể đã ra hơn ngàn chiêu, mỗi một chiêu mang theo lực lượng cường dại và điệp gia cùng nhau, cho dù cường giả Tiên Quân đụng vào cũng phải tạm lánh phong mang.

- Thối pháp tốt!

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, hắn hiểu ra chiêu này không tệ, đương nhiên cực hạn ở không tệ mà thôi, sau khi nói xong liền xuất một quyền.

Không có bất cứ động tác dư thừa nào, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có một quyền bình thường nhất mà thôi.

Răng rắc!

Quyền cước tấn công, tiếng nổ giòn tan và tiếng hét thảm thiết vang lên, đôi mắt Phí Du tối sầm và giống như Mạnh Hiến lúc trước, hắn bay thẳng xuống đài và hôn mê, hắn còn chưa kịp xuất ra bảo bối gì đã bị thua ngay lập tức.

Lặng ngắt như tờ.

Trước kia Nhiếp Vân đối chiến với Mạnh Hiến cũng chỉ dùng một quyền đánh bại đối phương, tuy mọi người khiếp sợ nhưng có thể tiếp nhận, cảnh tượng trước mặt làm bọn họ tan vỡ.

Phí Du chính là cường giả có thể sánh ngang cảnh giới Tiên Quân, tiếng hô cao nhất, được cho rằng là người có thể thành tháp chủ lớn nhất, hắn bị một chiêu đánh bại, hơn nữa hắn còn không có cả thời gian phản ứng, thực lực Nhiếp Vân mạnh cỡ nào?

Hắn quá mức kinh khủng rồi!

- Ta biết rõ vì cái gì An Kình bình tĩnh như vậy, Nhiếp Vân này không đơn giản...

Thấy rõ cảnh tượng trước mặt, Xích Phong Thái Thượng trưởng lão đã hiểu ra, quả nhiên là thế.

- Đi điều tra cho ta, rốt cuộc Nhiếp Vân là người có địa vị gì, hắn có thực lực như thế, ta không tin hắn không có tiếng tăm gì.

Cảnh tượng trước mặt cho dù là kẻ ngốc cũng biết thực lực của Nhiêp Vân không đơn giản, cường giả mạnh như thế làm sao không có danh tiếng chứ?

Nhất định là bọn họ xem nhẹ cái gì đó.

- Vâng!

Lúc này một trưởng lão sau lưng bọn họ đi ra ngoài, hẳn là an bài người dò xét.

- Một chiêu đánh bại Phí Du, không có chút dây dưa dài dòng gì, Nhiếp Vân không đơn giản, ta sợ Lộc Kiền cũng không phải đối thủ của hắn.

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão lúc này không dám nói chắc chắn như trước.

Bản thân Phí Du là bọn họ đỡ lên, cũng biết rõ thực lực của hắn, cho dù bản thân hắn muốn thắng Phí Du cũng không thể giải quyết trong một chiêu, mà Nhiếp Vân này cử trọng nhược khinh giống như đập con ruồi, thực lực như vậy quá mức đáng sơ rồi.

- Yên tâm đi, vừa rồi ta đã trao đổi với Lộc Kiền qua, sở dĩ lúc trước không có đánh chết Tu La là vì đi làm chuyện kia, hơn nữa hắn thành công rồi.

Xích Phong Thái Thượng trưởng lão nói.

- Thành công?

Đôi mắt Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão bắn ra hào quang sáng ngời lần nữa.

- Vậy là tốt rồi, chỉ cần có linh phù của Xi Vưu lão tổ, cho dù tiểu tử này càng lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua!

- Ân, chờ xem đi, tâm tư Lộc Kiền rất nhiều, chưa bao giờ làm cho chúng ta thất vọng qua, lần này ta cũng tin tưởng hắn.

Xích Phong Thái Thượng trưởng lão nói xong đưa mắt nhìn lên đài tỷ thí.

Lúc này trên đài tỷ thí nghênh đón trận đấu cuối cùng, Nhiếp Vân đối diện với Lộc Kiền, cũng không lập tức ra tay.

- Có thể đánh bại Phí Du đơn giản như thế, ta thừa nhận trước kia xem thường ngươi, hiện tại ngươi cũng nên dừng bước ở đây.

Lộc Kiền hừ lạnh, chỉ thấy trong tay xuất hiện một đạo quang mang, một kiện binh khí đặc thù xuất hiện ngay trước mặt.

Nhiếp Vân nhìn một chút, binh khí này có hình dáng như móc sắt, toàn thân sinh ra hàn quang, lại là kiện tạo hóa tiên khí, chỉ có điều cấp bậc kém xa Bắc Đẩu kiếm, chỉ sợ là một kiện tạo hóa tiên khí sơ kỳ.

Tạo hóa tiên khí chính là tạo hóa tiên khí, cho dù là sơ kỳ nhưng phối hợp sức chiến đấu Tiên Quân của đối phương cũng sinh ra lực lượng cực kỳ cường đại.

- Ai, chẳng lẽ các ngươi đều ưa thích nói nhảm sao?

Nghe hắn uy hiếp, Nhiếp Vân lắc đầu

- Cho ngươi một cơ hội, triệt để bạo phát thực lực Tiên Quân của ngươi ra đi, hoặc là thả Xi Vưu linh phù ra ngoài, bằng không ta không cho ngươi cơ hội.

- Ngươi...

Nghe nói như thế, Lộc Kiền tức giận suýt nữa phun máu tươi, gương mặt của hắn đỏ rực.

Với hắn mà nói đây quả thực là vũ nhục trần trụi, vũ nhục thực lực của hắn!

- Ta thấy ngươi là kẻ sính miệng lưỡi mà thôi, qua một hồi chỉ mong ngươi còn có thể nói như vậy!

Gào thét một tiếng, lực lượng toàn thân Lộc Kiền bạo phát ra ngoài.

Bản thân hắn có lực lượng cảnh giới Tiên Quân, lúc này không tiếp tục áp chế, khí thế cường đại tăng lên tận trời, dường như có thể xé rách cả bầu trời.

Khí thế cường đại có thể phá tan tất cả phong ấn, cũng phát ra tiếng nổ tan liên tiếp, dường như chỉ cần động thủ thì hắn không thể chịu nổi.

- Lộc Kiền lại là cường giả cảnh giới Tiên Quân?

- Hắn là Tiên Quân? Nhiếp Vân thảm rồi...

Thấy hắn đột nhiên phóng thích lực lượng, tất cả mọi người ngạc nhiên, hiển nhiên Lộc Kiền che dấu phi thường tốt, căn bản không có người nào nhìn ra.