Vô Tận Đan Điền

Chương 1756: Đối chiến Thích Già Phật tổ (1)




- Xảy ra chuyện gì?

- Những ngôi sao này bố trí phương vị hoàn toàn khác với Linh giới nhưng tại sao lại loạn trình tự? Nhất định là gia gia gặp chuyện không may!

Trên mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt mang theo sốt ruột, dọc theo chu thiên giới xoay tròn một vòng, tìm được cánh cửa lớn sau đó điểm vào cánh cửa.

Sưu sưu sưu!

Cánh cửa mở ra, có vài mũi tên bắn tới.

Mấy mũi tên này mang theo hàn ý, chứa đựng xu thế đâm rách chu thiên, lúc nó bay tới làm người ta không tự chủ sinh ra hàn ý, lông tơ như dựng đứng, hiển nhiên mũi tên có thể xúc phạm tới Tiên Quân!

- Hừ!

Nhiếp Vân sợ Đạm Thai Lăng Nguyệt gặp nguy hiểm, tay trái Bắc Đẩu kiếm, tay phải Hàn Băng kiếm, hắn sử dụng Nhất Kiếm Hoàn Vũ.

Bóng kiếm đầy trời, vô số kiếm quang đối kháng mũi tên, lực lượng cường đại nổ vang, tiếng va chạm chấn động chu thiên giới, vô số ngôi sao bị trùng kích và rơi xuống.

- Bọn chuột nhắt đánh lén? Cút ra đây cho ta!

Sau khi đánh rơi mấy mũi tên, Nhiếp Vân gào thét, hắn nhảy vào trong cánh cửa, Đạm Thai Lăng Nguyệt và tiểu Long theo sát phía sau.

- A di đà phật, Nhiếp Vân thí chủ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!

Lúc này có một phật đà kim thân xuất hiện trước mặt đám người Nhiếp Vân, chắp tay trước ngực mang theo vui vẻ tường hòa.

- Thích Già Phật tổ?

Nhìn thấy hòa thượng trước mặt, đồng tử Nhiếp Vân co rút.

Hắn gặp qua hòa thượng này trước khi đi Phật giới ăn cắp Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, hắn không phải kẻ khác, là kẻ mạnh nhất Phật giới hiện tại, Thích Già Phật tổ!

Thích Già Phật tổ, người mạnh nhất Phật giới, là đại năng sống từ thượng cổ tới hiện tại, hắn là luân hồi sư xếp hạng thứ tư, nghe nói thực lực chân chánh còn muốn lợi hại hơn Ngũ Trảo Long Hoàng lúc trước, hắn chưa bao giờ ra tay cho nên không ai biết sâu cạn.

Hiện tại hắn xuất hiện tại nơi này, hơn nữa ngăn cản đường đi, hắn làm sao không kinh hãi.

- Thích Già Phật tổ, năm đó ngươi không chủ động đối kháng Tu La Vương, là rùa đen rút đầu cũng bỏ đi, hiện tại chạy đến nơi đây làm gì, Nhiếp Vân là lão đại của ta, ngươi dám động thủ với hắn, ta sẽ liều mạng với ngươi.

Tiểu Long lười biếng đi tới, hắn nhìn chằm chằm vào đại năng Phật giới.

- Đánh với ta một trận? Ngũ Trảo Long Hoàng nói đùa, có người sẽ đấu với ngươi, cũng không phải ta.

Thích Già Phật tổ chắp tay trước ngực cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn vào ngôi sao trong hư không.

- Hắn đã tới, ngươi còn không ra sao?

- Rốt cuộc cũng chờ được ngươi.

Nghe thấy lời của hắn, lúc này có tiếng phượng gáy vang lên, sâu trong ngôi sao, U Minh Hoàng Vương dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện trước mặt mọi người.

- U Minh Hoàng Vương?

Khóe miệng Nhiếp Vân co lại.

Một thượng cổ đại năng Thích Già Phật tổ đã đủ làm hắn phải chấn động khó đối phó, tại sao lại có thêm U Minh Hoàng Vương đến?

Nữ nhân này có quan hệ không rõ ràng với tiểu Long trước kia là Ngũ Trảo Long Hoàng, chẳng lẽ sớm biết rõ bọn họ đi tới nơi này nên cố ý ở nơi này chờ bọn họ chứ?

Việc này hỏng bét!

Quay đầu nhìn sang tiểu Long, quả nhiên thấy sắc mặt tiểu Long biến thành cổ quái, thân thể của nó biến thành hào quang bay ra khỏi chu thiên giới.

- Lão đại, chuyện còn lại chính ngươi giải quyết, ta cáo từ trước.

Vèo!

Trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

- Chạy đi đâu!

U Minh Hoàng Vương không nghĩ tới đường đường Ngũ Trảo Long Hoàng lại vô sỉ như vậy, không để ý tôn nghiệm đệ nhất cao thủ thiên địa lục đạo đã quay người bỏ chạy, nàng tức giận nghiến răng cho nên đuổi theo thật nhanh.

Trong nháy mắt hai đại thượng cổ dị chủng biến mất trước mặt mọi người.

- Gia hỏa này...

Vốn còn muốn nhờ tiểu Long đối kháng, như vậy không phải sợ Thích Già Phật tổ, không nghĩ tới gia hỏa này trong nháy mắt vô tung vô ảnh, sắc mặt Nhiếp Vân cổ quái.

Cũng quá không giảng nghĩa khí a!

- Yên tâm đi, Thích Già Phật tổ tuy lợi hại nhưng nơi này là địa phương của gia gia, cho dù hắn muốn làm gì, chúng ta liên thủ với nhau cũng cần trả cái giá lớn mới được.

Nhìn thấy vẻ mặt Nhiếp Vân như vậy, Đạm Thai Lăng Nguyệt cười một tiếng, lúc này nắm tay hắn và cười nói.

- Đối thủ của ngươi là ta, lần trước bị ngươi chiến thắng, ta đã nghĩ ra biện pháp phá giải công kích của ngươi, không biết Đạm Thai tiểu thư có thể chỉ giáo hay không?

Nhiếp Vân còn chưa kịp nói chuyện, lúc này giọng nói truyền vào linh hồn của mọi người, lúc này sâu trong tinh không có bóng người đi tới, bước chân nhẹ nhàng phiêu động, vừa xuất hiện đã mang tới uy áp linh hồn lên mọi người.

Linh hồn sư, Nhan Chi!

Lại một thời kỳ lão quái vật thời thượng cổ!

Kẻ có được thiên phú bài danh top mười, không nghĩ tới trong nháy mắt đã có ba người ở đây ngăn cản đám người Nhiếp Vân!

Nếu như không phải Nhiếp Vân là nguyên khí sư, võ đạo sư cùng với Đạm Thai Lăng Nguyệt là thiên đạo sư cùng tiểu Long bất tử bất diệt sư, như vậy có năm kẻ có thiên phú bài danh top mười đụng nhau.

- Nhan Chi, ta và ngươi không có tranh chấp, lúc trước ta chỉ mượn ngươi một đạo linh hồn chi khí cũng có nguy nhân, chúng ta tỷ thí lúc nào đều được, hôm nay nên bỏ qua đi.

Hiển nhiên Đạm Thai Lăng Nguyệt không nghĩ tới Nhan Chi lại đột nhiên xuất hiện tại đây, nàng cau mày.

Thích Già Phật tổ quá mạnh mẽ, xem ra lai giả bất thiện, cho dù nàng và Nhiếp Vân liên thủ cũng không phải đối thủ, lại toát ra Nhan Chi, làm sao ngăn cản?

- Ha ha, ta ưa thích hôm nay tỷ thí với ngươi, như thế nào, đường đường thiên đạo sư, lại tấn cấp thành Tiên Quân lại biến thành nhát gan như vậy?

Nhan Chi cười khẽ, ánh mắt quỷ dị mang theo hào quang đặc thù.

Linh hồn sư mỗi hành động có thể công kích linh hồn kẻ khác, biện pháp phá giải duy nhất chính là không nghe không nhìn đối phương.

Động tác và âm thanh của nàng vang vọng trong linh hồn, căn bản không ngăn cản nổi.

Cũng chính vì như thế linh hồn sư mới đáng sợ như vậy, vang danh thiên địa lục đạo làm người nghe biến sắc.

- Ngươi...

Đạm Thai Lăng Nguyệt không nghĩ tới nữ nhân này lại dây dưa với mình vào lúc này, đôi mắt híp lại.

Lực lượng trong người quay cuồng như muốn phá thể mà ra, đã cảm thấy một bàn tay ấm áp cầm tay nàng.

- Ta đến thử xem!

Quay đầu nhìn thấy Nhiếp Vân tươi cơời ầm áp.

- Nhan Chi đại nhân, trước cảm tạ ân tình ngươi lúc trước không giết ta.

An ủi Đạm Thai Lăng Nguyệt một câu, Nhiếp Vân nhìn sang Nhan Chi.

- Biết rõ ta tới, nguyện ý thả ta rời đi, nói rõ ngươi không phải kẻ có thù tất báo, nếu không mang thù, hôm nay ngăn cản cùng Nguyệt nhi là muốn làm chuyện gì?