Vô Tận Đan Điền

Chương 2126: Bia đá bị niêm phong (2)




Thế nhưng thần thú mạnh mẽ như vậy lại bị hàn mang mà bia đá tùy tiện bắn ra đánh giết, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Quả thực khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Hừ, một đám súc sinh cũng muốn luyện hóa bia đá, nằm mơ!

Thanh niên Minh Thừa kia khẽ mỉm cười, bay về phía trước, lăng không đi về phía chỗ bia.

Rống!

Thấy động tác của hắn, đám Lạc Dương Thú còn lại đâu chịu để yên, từng đầu từng đầu vẻ mặt dữ tợn liên tục rống to.

Sưu Sưu Sưu!

Mấy đầu Lạc Dương Thú còn lại vọt tới, lúc còn đang ở trên không trung đã hóa thành màu đỏ, hàm răng thô to lóe lên hàn quang, dường như lưỡi dao sắc bén khiến cho trên không trung phát ra tiếng gió rít nghẹn ngào. Lại mang theo một loại quỹ tích kỳ lạ.

Chúng nó đã động thủ!

- Muốn chết!

Hai mắt Minh Thừa phát lạnh, tay nắm chặt trường kiếm vẫn chưa nhúc nhích, cái tay còn lại giơ lên thật cao, nhẹ nhàng bắn ra một cái. Một cái ấn tỷ to lớn bỗng nhiên từ trong lòng bàn tay hắn bay ra, nổ vang một tiếng rồi vọt về phía đám Lạc Dương Thú kia.

Ấn tỷ này thấy gió lập tức bành trướng, lập tức biến thành to như một ngón núi, không nhìn ra cấp bậc cụ thể. Lúc còn đang trôi nổi trên không trung thì đã có từng đạo từng đạo kim quang bao phủ xuống. Hai chữ to lớn từ phía trên không trung bỗng nhiên hạ xuống, bao phủ mấy đầu Lạc Dương Thú này vào bên trong.

Hai chữ này cũng không phải là văn tự thường dùng của Tà Nguyệt Chí tôn vực, mà là mang theo lực lượng của hỗn độn hải dương, vừa mới xuất hiện đã lộ ra uy thế mạnh mẽ.

- Cổ Hỗn Độn ngữ?

Nhìn thấy hai chữ này, trên mặt đám người Cổ Tiêu hiện lên vẻ kinh sợ.

Cổ Hỗn Độn ngữ là ngôn ngữ truyền lưu thời kỳ thượng cổ của hỗn độn hải dương, mỗi một chữ đều đại biểu cho một loại đại đạo. Ba chữ lớn trên sơn môn của Quy Khư hải chính là dùng loại ngôn ngữ đặc thù này hội tụ mà thành.

Loại này văn tự này hầu như không ai miêu tả được. Mỗi một chữ đều nặng tựa như Thái sơn, ấn tỷ mà Minh Thừa tiện tay lấy ra, không ngờ trên mặt lại có kiểu chữ như vậy. Chuyện này quả thực nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

- Chẳng trách hắn dám kiêu ngạo như thế, tuy rằng ấn tỷ này cấp bậc không cao, thế nhưng phối hợp với hai chữ này, uy lực không thể khinh thường...

Ánh mắt Cổ Tiêu nghiêm túc, lại nhìn về phía Nhiếp Vân nói.

- Lực lượng của Cổ Hỗn Độn ngữ, không giống như tiên lực công kích phổ thông. Cho dù là Thiên Tâm đằng cũng không có cách nào chịu đựng được, không được... Chúng ta phải tạm lánh phong mang rồi sau đó lại nói sau.

Đối phương cầm Hỗn Độn thần binh đỉnh cao, Thiên Tâm đằng gặp phải nó cũng có thể đánh một trận. Thế nhưng đối với loại Cổ Hỗn Độn ngữ này thì không có bất kỳ biện pháp nào chống lại.

Đây không phải là sức mạnh, mà là một loại lĩnh ngộ đối với đại đạo và cộng hưởng với hỗn độn hải dương. Có thể lý giải được thì hai chữ này không đáng nhắc tới. Không lý giải được, như vậy nó sẽ như Thái Sơn, đánh tan người ta từ trong lòng, không có một chút biện pháp phòng ngự nào.

- Ta biết...

Mặc dù Cổ Tiêu nói rất hàm súc, thế nhưng Nhiếp Vân lại biết ý của hắn. Đối mặt với loại công kích do Cổ Hỗn Độn ngữ hình thành này, cho dù có nắm giữ Thiên Tâm đằng thì cũng không có cách nào chiến thắng.

Bất quá, biết những chuyện này mà Nhiếp Vân vẫn không lùi về phía sau. Hai mắt còn dán thẳng vào hai chữ trước mắt, hai hàng lông mày nhướng lên, trong chốc lát, đột nhiên hắn khẽ mỉm cười, hai mắt bắn nhanh ra vẻ hưng phấn.

- Hai chữ này, có vẻ như ta biết...

- Ngươi biết?

Cổ Tiêu sững sờ, lập tức mừng rỡ như điên.

Thứ làm cho Cổ Hỗn Độn ngữ khiến cho người ta kính nể chính là không hiểu có ý gì, mạnh mẽ đối kháng với nó thì chẳng khác nào khiêu khích uy nghiêm của hỗn độn hải dương. Nếu như hiểu rõ ý nghĩa thì lại đơn giản. Nếu như viết ra sợ rằng còn có thể được hai chữ này thể tán thành. Giống như ba chữ lớn ở trước Quy Khư hải vậy. Tạo ra thu hoạch và hiệu quả không thể tưởng tượng nổi.

Nhiếp Vân cũng không giải thích nhiều, khung cảnh chiến đấu trước mắt nương theo hai văn tự cổ hỗn độn xuất hiện đã xảy ra biến hóa. Dưới ấn tỷ chèn ép, tất cả Lạc Dương Thú đều mất đi năng lực chống cự, trong tiếng gào thét liên tục lùi về phía sau. Hai mắt to tròn lộ ra vẻ, sợ hãi.

- Cút!

Minh Thừa quát to một tiếng, quang mang lần thứ hai gia tăng.

Ầm ầm!

Lạc Dương Thú lại không dám dừng lại, đồng thời bay về bốn phương tám hướng mà đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.

- Sư huynh uy vũ!

- Sư huynh đánh đâu thắng đó...

Ba đệ tử khác của Vạn Nhận sơn thấy Minh Thừa dùng một chiêu đã doạ đi một đám Lạc Dương Thú, tất cả đều rống to, trong thanh âm tràn ngập vẻ nịnh nọt.

- Tới phiên các ngươi. Sao vậy, các ngươi coi lời của ta là gió thoảng bên tai? Không muốn đi sao? Nếu như không muốn đi thì cũng đừng đi, ở lại đi thôi!

Thấy Lạc Dương Thú bay đi, Minh Thừa nhìn về phía đám người Nhiếp Vân, ánh mắt phát lạnh.

Vừa nãy hắn đã cảnh cáo, thế nhưng đối phương vẫn chưa rời đi, trong mắt của hắn, rõ ràng là đối phương đang muốn chết.

- Phong Cấm thạch bi này là chúng ta phát hiện ra trước, nếu như muốn lăn thì cũng phải là các ngươi, chứ không phải là chúng ta a!

Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng rồi đi tới.

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Minh Thừa tối sầm lại.

Nhiếp Vân cũng lười nhiều lời, chân bước lên trước một bước. Khoảng cách trước mắt giống như bị rút ngắn, không ngờ đã đi tới trước mặt bia đá, ngón tay điểm một cái. Một quang mang trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn.

Muốn mở ra nơi niêm phong, trước hết phải luyện hóa bia đá thì mới có thể tìm được lối vào cấm chế.

- Hừ, ta từng thấy những kẻ chán sống, nhưng mà chưa từng thấy ai không muốn sống như ngươi. Muốn luyện hóa bia đá sao? Muốn chết!

Nhìn thấy động tác của hắn, Minh Thừa giận dữ cười gằn.

Tranh đấu ở Hỗn Loạn sơn trước đó hắn tu luyện trong khoang thuyền, cho nên cũng không biết Nhiếp Vân trước mắt này có công tích vĩ đại ra sao. Càng không nhận ra đối phương. Hắn chỉ biết bên trong đám đệ tử Quy Khư hải người lợi hại nhất chính là Cổ Tiêu.

Lúc này Cổ Tiêu không nhúc nhích, tiểu tử này lại còn xông tới, không để ý tới sự tồn tại của hắn, quả thực là khiêu chiến uy nghiêm của hắn một cách trần trụi.

- Sư huynh. Ta biết tiểu tử này. Hắn gọi là Nhiếp Vân, đám người Cừu Thiên dường như bị tiểu tử này hạ độc thủ...