Vô Tận Đan Điền

Chương 2182: Chạy trốn khỏi chết (2)




Ngoài ý muốn qua đi nhưng ánh mắt biến thành tham lam.

Bọn họ có rất nhiều hỗn độn thần binh đỉnh phong nhưng không có binh khí loại cung điện, loại binh khí này khác với loại cổ thuyền, thích hợp bố trí cấm chế, lực phòng ngự càng mạnh hơn nữa, tuy thủ đoạn tiến công không nhiều nhưng giá trị chân chính lại không thấp hơn Phá Thần Chu, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Nhất là bọn họ nhìn thấy cấm chế trong cung điện có thể ngăn cản Phá Thần Chu va chạm mà không bị xé rách, ánh mắt sáng lên.

Nếu như có thể đạt được cung điện này, tuyệt đối là thu hoạch không tệ.

- Đụng cho ta, xé rách phong ấn!

- Ai giết người này, cung điện sẽ là của người đó.

Gào thét lớn tiếng, trong mắt Tô Lâm mang theo tham lam.

- Tốt!

Những người khác không cần hắn nói, cũng nhiệt huyết dâng trào, Phá Thần Chu lại đụng tới lần nữa.

Oanh!

Phá Thần Chu tiếp tục va chạm với Thiên Huyền điện, rung động và va chạm mạnh làm Nhiếp Vân lảo đảo.

- Hỏng bét, tiếp tục bị bọn chúng đụng như thế, tuy Thiên Huyền điện không đến mức phá hư nhưng cấm chế bị xé rách, đến lúc đó trốn cũng không có chỗ trốn.

Nhìn thấy là biết phong ấn sẽ bị xé nát, Nhiếp Vân nóng lòng như lửa đốt.

Nếu không nghĩ ra biện pháp giải quyết, phong ấn bên ngoài sẽ bị phá hủy, đến lúc đó đối phương xông vào hắn khó thoát chết.

- Liều!

Thấy Phá Thần Chu của đối phương lao tới lần nữa, bàn tay mở ra, Phù Hư Đam Sơn xuất hiện trong lòng bàn tay,

Vèo!

Bay ra khỏi Thiên Huyền điện, một ngọn núi biến lớn nghênh đón.

- Thu!

Nhân cơ hội này thả người bay ra khỏi Thiên Huyền điện, hắn lập tức thu cung điện vào trong người.

Ầm ầm!

Phá Thần Chu va chạm với ngọn núi, ngọn núi khó có thể ngăn cản cho nên bay ngược về phía sau.

Tuy Phù Hư Đam Sơn không kém gì Phá Thần Chu, đều là bảo bối hệ sức mạnh bảy người đối phương toàn lực khu động áp đảo Nhiếp Vân, chênh lệch quá lớn cho nên Nhiếp Vân kém một cấp bậc.

- Trốn!

Biết rõ lúc này hắn không có khả năng đối kháng đối phương, mượn nhờ ngọn núi ngăn cản cho nên mở Phượng Hoàng chi dực, thân ảnh Nhiếp Vân nhảy lên và thoát đi ngay lập tức.

Ầm ầm!

Hắn đi nhanh, ngọn núi bay ngược nhanh hơn, nó quay cuồng và xé rách không gian.

- Thu!

Tinh thần khẽ động hắn thu vào nạp vật thế giới.

Dựa theo tốc độ của ngọn núi bay tới, cho dù binh khí bị luyện hóa, nếu hắn dùng tay không đón lấy, gây chuyện không tốt sẽ bị đè chết tại chỗ, nếu thu vào nạp vật thế giới sẽ không có vấn đề này.

- Đi!

Sau khi thu ngọn núi, Nhiếp Vân không dám ngừng lại, Phượng Hoàng chi dực không ngừng vỗ mạnh và xuyên phá hư không tiến sâu vào thần điện.

Lúc này không quan tâm cái gì, cũng quản bên trong có nguy hiểm hay không nguy hiểm, có thể chạy trốn khỏi chết liền nói sau.

- Là ngươi?

Phù Hư Đam Sơn xuất hiện, Nhiếp Vân lại hiển lộ Phượng Hoàng chi dực, Phục Giang vương tử liền nhận ra, lửa giận xông lên đầu, toàn thân hắn hóa thành hỏa diễm.

Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, lúc ấy Cực Thiên Vương phối hợp Huyền Thiền Vương nhìn chằm chằm bên cạnh, hắn không thể không đào tẩu, lúc này lạc đàn thì sao có thể buông tha, hắn rống to sau đó điểm một cái, một đạo hàn mang bay đi càng lúc càng nhanh, nó đâm thẳng vào lưng Nhếp Vân.

Đạo hàn mang này không phải kiếm không phải đao mà là một cây cương châm.

Vừa mịn lại nhẹ, tốc độ cực nhanh, không gian cũng không thể ngăn cản nó tiến lên, hàn mang vừa xuất hiện đã tới sau lưng của hắn.

Đinh!

Đánh lên Phượng Hoàng chi dực, lực xông tới cực lớn làm cho Nhiếp Vân lảo đảo, tim của hắn đau đớn suýt làm hắn rơi xuống đất.

Lực lượng cương châm tập trung vào một điểm, nội tạng văng tung tóe, nếu như không phải mộc sinh chi khí không ngừng ủng hộ, Phượng Hoàng chi dực phòng ngự rất mạnh, chỉ sợ hắn không kiên trì nổi.

- Trốn chỗ nào!

Phục Giang vương tử thi triển tuyệt chiêu, những người khác cũng hưng phấn đỏ mắt, ai giết ai có thể đạt được cung điện hỗn độn thần binh đỉnh phong, nó còn hấp dẫn hơn bât cứ chuyện gì khác, lúc này cả đám gào rút điên cuồng, vô số lực lượng không ngừng đánh tới.

Những lực lượng này có mang theo quang điện, có mang theo hỏa diễm cực nóng, có tinh thần công kích, có... Các loại bảo vật tầng tầng lớp lớp, lúc này hiển lộ nội tình của bảy đại cao thủ, một lợi hại hơn một, công kích cực kỳ cường đại.

Đây là hung hiểm lớn nhất kể từ khi Nhiếp Vân tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực nhưng trong nội tâm cũng không có bối rối, ngược lại hai mắt ngưng trọng, hắn không ngừng cải biến phương hướng trên không trung và bay bất quy tắc, từ đó làm đám người không thể tìm ra vị trí cụ thể của hắn.

Dù vậy hắn bị lực lượng công kích đánh máu tươi văng tung tóe, cho dù linh hồn hay thân thể đều bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

- Không được, tiếp tục như vậy tất nhiên sẽ bị đánh chết...

Cắn chặt hàm ẳng, Nhiếp Vân sử dụng thiên nhãn nhìn thấy đám người đuổi theo không bỏ, lúc này trên trán nổi gân xanh.

Tốc độ Phượng Hoàng chi dực của hắn phối hợp thiên phú thiên hành sư bay đi cực nhanh bảy người thôi động Phá Thần Chu còn nhanh hơn hắn nhiều.

Hơn nữa mọi người không ngừng công kích, căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc, quả thực chính là lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Trước kia tại đại lục Phù Thiên, có thể thông qua thiên phú địa hành sư chui xuống dưới đất đào thoát truy kích, mà bây giờ lại không thực tế, đám người truy kích sau lưng sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, có thể vận dụng đại hành đại đạo thuận lợi, một khi chui vào gây chuyện không tốt sẽ biến khéo thành vụng, bị đối phương đánh chết tại chỗ.

- Ân? Hỏng bét, lực lượng Chủ Tể Phù Ấn sắp sử dụng hết...

Vào lúc đang phi hành, toàn thân Nhiếp Vân chấn động, cảm được cái gì đó, sắc mặt như sương lạnh.

Hắn chỉ còn lại một cái Chủ Tể Phù Ấn này, tiến vào cổ chiến trường đã dùng tới, đến bây giờ lực lượng không ngừng suy giảm, lực lượng giảm bớt rất nhiều.

Lực lượng Chủ Tể Phù Ấn sớm không tiêu tan muộn không tiêu tan, hết lần này tới lần khác lại vào lúc này, chẳng lẽ ông trời muốn ta chết hay sao?

Sử dụng lực lượng Chủ Tể Phù Ấn hắn cũng không phải đối thủ của bảy người, chỉ có thể đào tẩu, lực lượng ấn phù vừa tiêu tán cũng chỉ còn lại hai ngàn tám trăm đại đạo, hắn làm sao đấu với đám người này? Làm sao đào thoát?

- Phía trước có phong ấn, mặc kệ, tiến lên thôi!

Trong nội tâm lo lắng vạn phần, hắn không biết nên làm thế nào cho phải, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn nhìn thấy phong ấn phía dưới.